Dạ Huyết

Chương 24 : Đớn đau 1 lần rồi kết thúc mãi mãi


trước sau

Truyền thuyết kể lại rằng : "Khi ánh trăng bị nhuốm màu của tội lỗi thì ánh sáng thuần khiết của nó sẽ chuyển sang màu máu tanh lạnh lẽo . Sẽ có một người con gái , với đôi mắt đỏ đầy tội lỗi hòa cùng với màu của vầng trăng khuyết trên cao , bên cạnh , hoa quỳnh sẽ nở rộ rực rỡ , vũ điệu của chết chóc , sẽ mang tất cả , biến mất mãi mãi !!! ....." (Lời trích cuối cùng trong văn thư)
----------------------------------------------
Roku lạnh người trước khung cảnh trước mắt . Đôi mắt màu đỏ máu của Như Quỳnh hòa cùng làn ánh sáng đỏ rực của ánh trăng cùng chạm vào nhau .
Trăng hôm nay khuyết sâu . Như lưỡi hái thần chết chém toạt bầu trời đêm , một vệt máu đỏ kỳ dị nổi bật trong nền đen huyền của màn đêm . Nó như đôi mắt quỷ dữ sắc lẻm khiến con người ta không khỏi hãi hùng .
Như Quỳnh bắt đầu chuyển động , cô nâng hai tay uyển chuyển theo nhịp điệu của gió . Vải lụa màu đỏ rực uốn lượn quanh cánh tay của cô như những chú xích xà ngoan ngoan theo lời của chủ nhân ... toát lên vẻ tàn độc man rợ ... (Chú thích : Xích : màu đỏ . Xà : Rắn)
Cô múa xoay người , gió lạnh khẽ rít đầy khéo léo làm đậm chất tàn nhẫn của màn đêm , hay để tôn vinh vị nữ chúa của mình ... Cánh lụa bay bay , khuôn mặt thanh tú ẩn hiện sau lớp vải đó càng tôn lên vẻ sắc sảo của Như Quỳnh .
Roku như bị thôi miên trước vẻ đẹp yêu kiều đó . Mỗi bước chân của cô làm hoa cỏ phải rung động và khép mình vì xấu hổ . Gã si tình Roku không nhận ra hắn đã giẫm phải cành cây khô , chợt :
VỤT , VỤT ...
Những cây băng nhọn hoắc đâm liên tục vào Roku , ghim hắn vào thân cây đằng sau ... Dịch thể lỏng đỏ rực tuôn trào ào ạt như tưới đẫm lên vật tế thần . Những tảng băng nhọn hoắc lạnh lẽo không thấu bằng tận đáy lòng hắn . Bật lên tràng cười kì lạ , hắn ngước nhìn Như Quỳnh chậm rãi bước về phía hắn . Màn đêm bao trùm phía sau như thể ngôi vị của nữ vương huyền bí , khó đoán , phức tạp xen lẫn màu đỏ của dải lụa bay phất phơ như áo hoàng bào rưới đẫm màu đỏ tươi .
Che khuất bên trong chiếc yếm đỏ rực là chếc áo phủ dài đến chân , thân áo được điểm những hạt ngọc vàng đậm lấp lánh nổi bật trên nền đen chủ đạo của chiếc áo . Chiếc eo thon gọn được buột nhẹ bằng dây chuôn màu xanh lục . Trông cô giờ đây vừa yêu kiều vừa nguy hiểm như đóa hoa anh túc chết người .
Đôi mắt đỏ máu của cô khiến Roku chỉ muốn hôn lên đó . Thực sự quá quyến rũ đến nỗi khiến hắn không thể làm chủ bản thân . Thế nhưng , tình cảnh như thế này thì thực không lãng mạn tí nào . Chợt âm thanh trong trẻo khẽ cất lên :
- Ngươi là ai ? Theo dõi ta sao ?
Đúng là chất giọng của Như Quỳnh rồi , nhưng sao lại mang lời lẽ lạnh băng đến như thế . Roku mệt nhọc , cất tiếng , máu vẫn đang tuôn trào dưới chân , gương mặt dần trở nên trắng bệch :
- Như Quỳnh ... em ... không..nhớ anh... sao ?

- Như Quỳnh ??? - Đối phương nhíu mày . Đôi mắt màu đỏ đang cố tìm vết tích của sự nói dối . Hoàn toàn không có , cô khẽ bật cười :
- Ha ha ... thì ra cô bé này tên Như Quỳnh . Cái tên thật đẹp ! Tiếc rằng cô ta bạc mệnh , giờ này chắc cô ta đang ở âm phủ chơi cờ với diêm vương ấy !!! - Cái con người trong cơ thể Như Quỳnh cười ha hả ... làm hắn hơi sửng sốt ... bà ta cười rú lên như điên dại.
- Vậy mi là ai , mi đã làm gì Như Quỳnh ??? - Roku vùng vẫy khỏi mấy thanh băng nhọn . Hắn đi khập khiễng vì đã mất máu quá nhiều , sưc lực đã bị rút cạn , bấy giờ hắn chợt nhận ra :
- Chết tiệt , mi là Băng nữ !!! - Hắn gằn giọng , đôi mắt ánh lên vẻ căm thù ...
- Pính - pong ! Vô cùng chính xác ! - Cô búng tay cái chóc , khóe môi nở nụ cười quen thuộc ...
- Nụ cười đó , không hợp với mi !!! Trả Như Quỳnh lại đây !!! - Roku gạt tay , hắn nắm tay thành quyền dùng nắm đấm định tọng thẳng vào nhưng gì là gì nhưng gương mặt của Như Quỳnh là không thể thay đổi , cho dù linh hồn cô là ai đi nữa ... Roku , hắn không thể làm tổn thương tới người con gái mà hắn yêu thương nhất được . Cánh tay buông thõng xuống , vẻ mặt đầy bất lực đau khổ ...
- Ta không thể ... - Hắn cúi gầm mặt , mái tóc dày lòa xòa bết máu ... Âm thanh đầy thất vọng và đau đớn ...
- Ha ha , quả là kẻ si tình ngốc nghếch ! - Băng nữ vuốt ve gương mặt của Roku , cô tỏ vẻ thích thú ... Tác dụng của ZLV vẫn còn nên người cô vẫn đang hoạt động nên nó khiến người cô tản ra hương vị gợi cảm và quyến rũ ... Gương mặt hơi phiếm hồng , đôi mắt đỏ ngà ngà phủ tầng hơi sương mờ nhạt ... Đó cũng chính là giọt nước mắt đau đớn của Như Quỳnh ....
--------------------------
Trong khi đó , trong một thế giới khác , xung quanh là những mảng tối sáng khác nhau ... như những tấm gương phản chiếu , có 1 cô bé tóc nâu đang yên giấc trong đó ... Cô trôi nổi , lững lờ bồng bềnh , theo tư thế gập người , hai tay đan vào nhau ... Đến khi cô tỉnh giấc , Như Quỳnh thấy mình trong 1 thế giới khác lạ ... Cô hoang mang cố với lấy nhưng cơ thể cô không thể cử động được ...
Xung quanh cô , những tấm gương phản chiếu bừng sáng ...Cô nhận ra những kí ức của mình , từ lúc sinh ra đến trưởng thành .
- Cha ... mẹ ...
Cô bật khóc nức nở khi nhìn vào mảng kí ức thời thơ ấu . Những nụ cười , giọt nước mắt của mọi người ... Rồi đến khi gặp Tư Kỳ Phong ... Lúc bấy giờ , cô mới nhận ra rằng , khi thiếu vắng cô , hắn

đã tự hành hạ bản thân ... Nỗi đau giữa thân xác lẫn tâm hồn hắn ... Cô thấy được Tư Kỳ Phong ngã quỵ trước cảnh cửa phòng của cô ... Hắn luôn kêu tên cô ... Gương mặt điển trai cao ngạo lúc ấy , chỉ còn là sự đau đớn tột cùng , lại yếu đuối trước tình yêu mà hắn dành cho cô ...

Cô ôm chặt miệng , mong cho đừng bật khóc . Nhưng nước mắt cứ thi nhau tràn xuống ... Bây giờ cô đã hiểu rồi . Cô đã quá ích kỷ . Chỉ biết đến nỗi đau của mình mà không nghĩ đến Tư Kỳ Phong , người mà cô cũng yêu thương không kém ...
- Phong , Phong ... tại sao anh lại không nói cho em biết chứ ???
Tiếng khóc nấc ai oán vang vọng ... Đến khi 1 tấm gương khác bật sáng , cô như chết lặng trước hình ảnh trước mắt ..
Tư Kỳ Phong máu me đầm đìa , khuôn mặt trắng bệch không chút sinh khí ... Cô gần như phát điên
- KHÔNGGGGG.............
Những hình ảnh tua đi tua lại , như những cơn ác mộng kinh hoàng ..
- Hộc hộc ... Mình ... đã làm gì với .. Tư Kỳ Phong ???
Cô nắm chặt lồng ngực . Mồ hôi chảy ròng trên trán ... Đôi đồng tử đen láy rụt sâu hết cỡ (này là Như Quỳnh nằm trong phần ký ức nhá) ... Cô thấy , mình đâm chết Tư Kỳ Phong . Máu tanh , vương vãi khắp nơi ... Nhưng , người đó không là cô , tại sao Tư Kỳ Phong lại có ánh mắt dịu dàng đến như vậy ???
Rồi 1 tấm gương khác lại bừng sáng . Cô kinh hoàng khi thấy Roku bị đâm nát bởi những tảng băng nhọn hoắc . Băng trong suốt hóa quyện với màu đỏ rực của máu tươi như vô tình tô đẹp thêm cho sự tàn nhẫn lạnh lùng ... Cô thấy , trong đôi mắt của Roku , là cô . Nhưng cô lại có đôi mắt màu đỏ máu . Gương mặt vốn của cô , sao lại độc ác đến thế ?
Cô gào khóc dữ dội . Cô như phát điên lên .
- Tại sao ... đó không phải là mình ? Không phải là mình ???!!!!
Cô ôm đầu , giãy dụa trong cơn mê sảng ... Và cô không biết rằng , hành động đó của cô khiến đầu Băng nữ nhói lên cái . Ý thức của Như Quỳnh trở lại khiến tác dụng của ZLV bị ngăn cản . Băng nữ khựng người , cô ta ôm đầu thét lên :
- AAAAAAAAAAAAA................!!!!!

Trong phần tối của kí ức , Như Quỳnh điên cuồng tìm hướng giải thoát cho mình . Cô không biết mình đang ở đâu .. Xung quanh chỉ toàn gương với gương . Chúng sắp bức cô điên rồi .
Roku nhợt nhạt nhìn Băng nữ . Hắn đưa tay lên phang ngay gáy cô khiến cô ta bất tỉnh . Trong lúc hoảng loạn , Như Quỳnh như nghe có tiếng của Roku :
- Như Quỳnh , em có nghe anh nói không ? ...
- Mau chóng thoát khỏi đấy ... anh ... sẽ tìm đường thoát cho em...!!
Nói rồi , Roku dùng hết sức lực còn lại của mình , dồn hết công sức nén vào cơ thể cô, đẩy linh hồn của Băng nữ ra khỏi cơ thể Như Quỳnh và tiêu biến mãi mãi ...
Thần sắc Như Quỳnh dần trở lại hồng hào .. nhịp tim dần trở lại bình thường ... Đến lúc đó , Roku mới thở phào đặt nhẹ cô xuống đất thì máu từ trong khoang miệng ộc ra, đầu óc choáng váng làm hắn gục ngay trong vũng máu, nằm chờ trong thoi thóp ...
Khi tỉnh lại , cô bật dậy , đầu óc chếnh choáng , cô có cảm tưởng mình vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng .
Cô sực nhớ lại những gì khi cô lạc trong miền ký ức đen tối .
- Phong , Roku ?
Cô cất tiếng gọi . Lòng cô run rẩy , cầu mong hai người bình an vô sự ...
Nhưng ông trời có thấu lời nguyện của cô . Roku và Tư Kỳ Phong , cả 2 đều là những thi thể vô hồn bệt bạc vệt máu khô ...
Chân cô nhũn ra . Cơ thể run lên ... trườn tới Tư Kỳ Phong ...
- Kh...Không... Phong , ...Roku.... 2 người .... mau tỉnh dậy ...đi Đừng làm...e...em...sợ....
Cô nâng người ôm Tư Kỳ Phong vào lòng mình ... Đầu óc trống rỗng , lệ vô thức chảy trong hốc mắt đen tuyền ...
Từng mảng kí ức cố giày vò cứ tua đi tua lại những ngày tháng trước kia . Chúng càng khoét sâu nỗi đau bây giờ của cô .
Mất tất cả , cô không còn gì nữa ... Trả thù ư ? Chẳng phải nó đã làm tồn thương mọi người xung quanh sao ? Tại sao cô lại ngu ngốc đến như thế ? Cô ích kỷ , độc ác đến dường nào ... Nỗi ân hận dằn vặt của mình, cô thà chịu suốt đời , còn hơn để mất những người quan trọng nhất với mình ...

Mắt ngấn lệ , chìm trong dòng lệ trong suốt ...
Khuôn mặt điển trai của Tư Kỳ Phong ... Khuôn mặt mà cô hằng mong nhớ ... Mái tóc hung đỏ mềm mượt mà cô yêu thích ... Ánh mắt dịu dàng khiến cô mãi chìm đắm mà không hay, cái chất giọng trầm ấm luôn quan tâm chăm sóc cho cô . Rồi đôi tay to , vững chãi khiến cô an lòng và bình yên ...
Bởi ta mới nói , ký ức là quý giá lắm . Chúng sẽ không bao giờ lấy lại được . Giờ đây cô cảm thấy hối tiếc khi không thể ở bên cạnh Tư Kỳ Phong thật lâu ... Cô chỉ mãi theo đuổi cái danh vọng phù du , để rồi hạnh phúc thực sự tuột mất mãi mãi .
Cô cúi người , hôn thật sâu lên đôi môi tím tái của Tư Kỳ Phong . Lá vàng tinh ý rơi lả tả , tạo nên khung cảnh vừa mang vẻ lãng mạn , vừa mang sự đau thương khôn nguôi ... Lá vàng , lời từ biệt dành cho ai đó ... Là kết thúc của sự sống !!!
----------------------------------------
Như Quỳnh nhẹ nhàng đặt Tư Kỳ Phong xuống đất . Cô móc trong người ra 2 cái lọ dung dịch màu còn lại , và quả cầu thạch anh đỏ . Cô đổ mỗi lọ nước ấy vào miệng của hai người . Rồi hướng quả cầu về phía ánh trăng . Ánh sáng của trăng hấp thụ phản chiếu qua quả cầu thạch anh đỏ , hắt lên 2 thi thể lạnh lẽo ... Cô cười buồn, giọt nước mắt lấp lánh ánh trên mi mắt cong ... Khẽ hôn lên môi Tư Kỳ Phong . Rồi hôn lên trán Roku , biểu thị cho sự yêu thương . Cô nâng tay đưa quả cầu về phía họ . Chợt 1 luồng ánh sáng bao phủ xung quanh rồi cả 3 người đều biến mất . Xung quanh , cỏ cây ngơ ngác , chìm lặng trong tĩnh lặng hư vô ......
"Một khi thạch anh đỏ hòa quyện với ánh trăng đỏ khuyết , cánh cửa của ác quỷ sẽ đóng lại . Người con gái mang dáng dấp của cánh hoa quỳnh vàng rực , kiêu sa nở rộ trong màn đêm nâng niu viên ngọc quý ấy , người mang sức mạnh của thiên thần và ác quỷ ... Sức mạnh của cô sẽ phá nát ranh giới giữa sự sống và cái chết ...
Cô gái ấy , sẽ là thiên thần mang đôi cánh của ác quỷ .
Tình yêu và thù hận tạo nên đôi mắt đen đặc của cô ....
Nữ vương của bóng đêm ! Linh hồn nào sẽ được chọn ....
Và khi điều ấy xảy ra , lời nguyền ngàn năm sẽ được phá giải !..........
Và , linh hồn của cô ấy , sẽ tan biến .... mãi mãi !!!
Cho đến khi ........"
(Trích văn thư của Tư Kỳ Phong)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện