Mặt Hạ Sở nóng lên, nhưng là người thua không có nghĩa thua trận, cô nói "Cậu được tính là người đàn ông xa lạ sao ??"
Giang Hành Mặc "..."
"Đồng nghiệp, chúng ta là đồng nghiệp" Dứt lời, Hạ Sở còn ghét bỏ nhìn anh một cái "Cái gì mà đã kết hôn, không có gia đình chứ? Hết chuyện để nói sao" Làm cô nhớ tới tra nam Giang Hành Mặc liền cảm thấy bế tắc
Giang tiên sinh chính là chỉ trọc ghẹo một chút ai dè lại nhận một vạn bạo kích thế này
Hạ Sở "Giận dỗi" cũng có lý, có thể thât ra thì trong lòng vẫn cảm giác có chút kỳ lạ, đại khái là bởi vì lúc trước ánh mắt của Dante, hắn cụp mắt xuống nhẹ giọng nói chuyện có loại cảm giác ôn nhu đến kỳ quái, giống như có những ánh sáng nhỏ, lấm ta lấm tấm hội tụ trong mắt anh, mà anh giành hết những điều này về phía cô
Khóe mắt Hạ Sở lại liếc về phía hoa nhài nở rộ: Hoa thuần trắng nhiễm lên một chút màu ánh vàng, nhìn rất dễ chịu, thế nhưng lại mất đi nhan sắc nguyên dạng
GIang Hành Mặc bị cô giận dỗi nói không ra lời, bất quá Từ Chi Hàn chỉ là chuyện nhỏ, coi như là đã qua
Hạ Sở thuận theo ý từ của anh mà suy nghĩ, hết thảy cũng là hợp tình hợp lý
Liên Tuyến vốn là một công ty không quá nghiêm túc về cấp bậc, ví dụ là cô, Ethan và tất cả bọn họ đều không ngừng kêu Megan, cũng không bao giờ gọi Hạ tổng. Phía dưới cũng chỉ là bắt chước theo, hình thành bầu không khí thân thiện, rất được nhiều người trẻ tuổi theo đuổi. Cho nên Dante gọi Từ Chi Hàn như vậy cũng rất bình thường
Công nghệ chính là nghề "Tuổi trẻ", Liên Tuyến chính là có đủ loại người đặc sắc trong việc phát triển nhanh mạnh như hôm nay
Ném sự việc Từ Chi Hàn đi, Hạ Sở mới ý thức được nơi này rất khác thường "Làm sao một người cũng không có ??" Không chỉ là khách, ngay cả ông chủ phục vụ nhân viên cũng không có
Giang Hành Mặc nói "Đây là nhà ăn điện tử thông minh"
Hạ Sở trong lòng tò mò, nhưng trên mặt không dám lộ ra, dẫu sao cô cũng "người già" của mười năm trước, thật đúng là không hiểu rõ khoa học kỹ thuật hiện tại, cô giả bộ bày ra bộ dáng hiểu rõ "Há, tôi cảm thấy phong cách rất cổ xưa" cùng với hai chữ điện tử không hề liên quan
Giang Hành Mặc nhìn một cái liền hiểu cũng không vạch trần, anh giải thích cho cô "Đây là sản phẩm của phòng D thí nghiệm, đang thử vận hành"
Vừa nghe đến phòng D thí nghiệm, Hạ Sở càng tò mò hơn, ánh mắt cô trong suốt, thanh âm còn phải tận lực kéo căng ra "Thì ra chính là tiệm nay, tôi trước đó có nhìn qua bản báo cáo của bọn họ, chưa từng tới"
Giang Hành Mặc thầm nghĩ: Cô một tay theo dõi thiết kế, còn nói mình chưa từng tới
Đương nhiên lời này anh sẽ không nói ra, anh nói "Nhưng kỹ thuật còn không quá hoàn thiện, trong thực đơn chỉ có mỗi món mỳ"
Kỹ thuật này vẫn còn chưa hoàn thiện sao ?? Hạ Sở nghĩ tới phòng bếp điện tử ở nhà mình... Nhìn đồ ăn nó chế biến vậy thui thế nhưng là chỉ có mình mới biết, không có nó là không làm được
Hạ Sở tâm tư khẽ động, nói ra "Có thể là vì tiết kiệm chi phí đi" Cô nói xong còn cảm thấy mình còn có thể nhịn, cái này cũng có thể có được, không hổ là Hạ tổng
"Chắc thế" Giang Hành Mặc đồng ý, sắc mặt lại phai nhạt đi chút "Giảm xuống chi phí hoàn thiện, về sau càng lợi cho việc sao chép, sau này mới thuận tiện thu được lợi nhuận"
Hạ Sở nghe ra lời nói bên trong của anh không vui, chỉ là không rõ nguyên do
Lúc này, "Đinh" một tiếng, một cái người máy lùn lùn đẩy xe thức ăn từ nhà bếp chạy ra, trên đó là hai tô bát mì nóng hổi kia
Hạ Sở ngạc nhiên mừng rõ, trong lòng nghĩ thật là đáng yêu a, rất muốn trói nó lại mang về nhà, nhưng đáng tiếc cố kỵ mình là "CEO" cao mặt lạnh lùng, quả thật là phải chống đỡ
Trên mặt đất hẳn là có đường hướng dẫn, chiếc xe thức ăn chuẩn xác không có lỗi nào đi tới trước bàn của bọn họ, sau khi đến còn phát ra một giọng nói "Ăn cơm ngon miệng"
Giang Hành Mặc lấy một tô mì đưa cho Hạ Sở "Đây"
Hạ Sở nhìn, hơi có chút thất vọng "Đây là hơi cay ??" Thịt bò kho tàu bên trên tựa hồ có chút cay, có điều Hạ Sở không cần ăn cũng biết được đây là chắc chắn không cay
Giang Hành Mặc nói "Ăn cay ít thui, ăn nhiều đối với dạ dày không tốt"
Hạ Sở nói "Dạ dày tôi rất tốt, ăn hai phần tôm lại với hai ly đá bào cũng không sao"
Giang Hành Mặc đưa cho cô đôi đũa "Haha"
Hạ Sở liền cảm thấy không phục "Dạ dày tôi thật sự rất tốt nha, rất dễ ăn, thân thể lại khỏe gấp bội..."
Cô lải nhải nửa ngày, đối phương cuối cùng cũng nhìn cô một cái, hỏi ngược lại "Có ăn hay không ??"
Hạ tổng khi đói muốn chết liền không kén ăn, cô gắp một miếng mì sợi nói "Ăn" Đây quả thật là một đại gia mà, còn dám hung hăng lãnh đạo cấp trên của mình nữa chứ
Hạ Sở ăn thử một miếng, trong bụng liền mở cờ "Mùi vị không tệ"
Giang Hành Mặc không nói gì, chẳng qua là an tĩnh ăn mì
Anh ăn mau, cô ăn chậm, không bao lâu Giang Hành Mặc liền ăn xong
Anh nhẹ nhàng để đũa xuống, không phát âm thanh nào nhìn Hạ Sở, nhìn "cô gái" vừa quen thuộc vừa xa lạ kia
Cô gái nhỏ dùng chiếc đũa quấn mì sợi, còn có chút cưỡng ép tựa như quấn thế nào để những mì sợi đồng loạt quấn với nhau, không chịu để một chút rời ra ngoài
Mì sợi màu vàng nhạt bị cô cuốn thành một viên tròn nhỏ đáng yêu, lúc ăn vào cô liền bày ra vẻ mặt đầy thỏa mãn
Giang Hành Mặc nhớ sinh nhật của cô, là một đêm trước đêm Giáng Sinh, chính là chòm sao nữ Ma Kết thông minh, cố chấp, có nghị lực
Cố chấp, đúng vậy, cố chấp cho đến tận khi tuyệt vọng
Nghĩ tới đây, trên mặt Giang Hành Mặc liền nhếch môi, như là trong chớp nhoáng từ một quán mì nhỏ ấm áp liền rơi xuống một bầu không khí lạnh lẽo
Ăn uống xong xuôi, Hạ Sở trở về ngủ, cô hỏi Giang Hành Mặc "Cậu còn phải làm thêm giờ sao ??"
Giang Hành Mặc nói "Tôi cũng về nhà"
Hạ Sở nói y như những cụ non "Hừm, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có mà ỷ vào tuổi trẻ mà giày vò thân thể"
Giang Hành Mặc nhìn cô, trong giọng nói có chút buồn cười "Cô cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi??"
Hạ Sở ngẩng đầu nhìn anh, nhìn một lát rồi nói "Hai mươi hai tuổi ??" Ngẫm lại người này vừa mới tốt nghiệp, nhìn đi nhìn lại gương mặt này, hai mươi hai tuổi thui không thể nào hơn được nữa
Lão đồng chí Giang đã ba mươi hai tuổi không đổi sắc mặt nói "Không kém bao nhiêu đâu"
Chêch lệch thật sự không nhiều, chỉ là mười tuổi
Hôm nay về nhà sớm, Hạ Sở sớm rửa mặt xong, ôm chăn mềm ngủ ngon lành
Đang lúc mơ mơ màng màng, cô nằm mơ
Đó là một biển hoa màu cam, đóa hoa tươi đẹp, đều đang nở rộ tren đất, mang theo sự khoa trương cùng với sự nguy hiểm, giống như địa ngục đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa vậy
Cô đứng ở trong đó, lòng bàn chân nóng bỏng, lẽ nào giẫm ở trên lửa đi
- Hoa anh túc
Dưới ánh mặt trời là tội ác, không thấy mặt trời liền có lòng tham
Có người hỏi cô "Thích không ??"
Cô lắc đầu nói "Không"
Anh lại hỏi cô "Vậy em thích gì ??"
Cô nhớ tới lúc về nước ngẫu nhiên thấy một lùm hoa màu trắm nhỏ, nói khẽ "Molly, hoa nhài" Bọn chúng nhỏ, không bắt mắt, nhưng lại cùng nhau tỏa ra những mùi thơm trong không khí, muốn để người bên cạnh có thể lưu lại, dù chỉ là một mảnh vạt áo
Khi Hạ Sở tỉnh lại, giấc mơ liền quên sạch sẽ, nhưng đột ngột nói ra một câu: Đó không phải là hoa anh túc, mà California hoa lăng cỏ, mặc dù nó cũng được gọi là California anh túc
Nói lộn xộn gì thế này ?? Hạ Sở