Giang Hành Mặc bắt được từ mấu chốt "Trụ cột tinh thần??"
Trương Quan Đình nói "Thế giới này đối với cô ấy bây giờ có thể nói là xa lạ, thậm chí còn không thuộc về cô ấy, cô ấy hiện tại đã có thể tiếp nhận, đồng thời đối mặt, Dante thật sự là thứ có tác dụng cực kỳ trọng yếu"
"Anh có thể suy nghĩ" Trương Quan Đình tiếp tục nói "Có một ý nghĩ là 'Thế giới của mình thật sự là ở một thế giới khác', trong đó không phân biệt được thật giả, cũng nhờ đó mà cô ấy tự chủ nhận biết được bạn bè nào nên đáng quý
Khoa trương một chút thì nói, Dante đối với cô ấy thì mới là hiện thực"
Lời nói này rất luẩn quẩn, Giang Hành Mặc lại nghe hiểu được, mặc dù Hạ Sở rất tốt, nhìn cũng vui vẻ và sáng sủa, nhưng cô từ đầu đến cuối không chịu chính diện thừa nhận mình đã mất trí nhớ, ngoan cường cho là mình đến từ mười năm trước, dạng này chính là tìm kiếm chính bản thân của mình đồng thời phủ định quá trình của bản thân mình
Cô giống như đang bên trong 'Sở môn thế giới'*, hết thảy những thứ thuộc cô rất quen thuộc nhưng lại không thuộc về cô, hết thảy đã sớm tồn tại nửa thật nửa giả
Mà Dante chính là người đầu tiên cô nhận biết thì đi ra 'Sở môn' đến 'thế giới' này, một điều chứng minh bản thân cô tồn tại ở 'hiện thực'
( cái này mình cũng không biết dùng từ ngữ thế nào để giải thích :))) Ý là trong ý thức Hạ Sở nghĩ rằng có hai thế giới song song, không thừa nhận mình bị mất trí nhớ cho nên cho rằng thế giới này không thuộc về mình, không muốn dính đến thế giới này, và Dante chính là người khiến Hạ Sở nhận ra mình phải tiếp nhận thế giới này, lần nữa đối mặt)
(Có truyện tên Sở Môn Thế Giới, nội dung nói về nhiều đời khác nhau chỉ cách nhau một cánh cửa, cho nên ý nói là Hạ Sở khi bước qua cánh cửa thì gặp một thế giới khác và Dante đứng ở đó)
Trương Quan Đình nói "Bây giờ anh vạch trần thân phận Dante, cô ấy sẽ cảm thấy khôg những bị lừa gạt còn bị phản bội, mà hiện thực đó sẽ bị đánh vỡ"
Giang Hành Mặc môi mỏng mím chặt "Chẳng lẽ cứ một mực giấu diếm đi ?? Tôi cũng không có khả năng không gặp cô ấy"
Trương Quan Đình nói "Con người thích nghi rất nhanh, hiện tại Dante tựa như cầu nối để tiếp xúc thế giới này, cô ấy đang đứng trên chiếc cầu ấy, anh lại phá hủy chiếc cầu ấy, cô ấy liền ngã xuống. Đợi cô ấy an ổn qua cầu, thì cầu đó không ảnh hưởng lớn như vậy nữa"
Giang Hành Mặc rõ ràng "Vậy cô ấy lúc nào mới đi qua cầu"
"Vấn đề này..." Trương Quan Đình nói "Chỉ có 'Cầu' là rõ ràng nhất"
Cầu là Dante, chỉ có Dante rõ ràng nhất sao ??
Giang Hành Mặc hơi động lòng, mơ hồ bắt được cái gì đó
Anh lại hỏi "Anh vừa nói cô ấy còn có vấn đề khác, vấn đề này..."
Trương Quan Đình "Dissociative Disorders"
Con ngươi Giang Hành Mặc đột nhiên co lại "Rối loạn đa nhân cách ??"
Trương Quan Đình nói "Anh không cần quá kinh ngạc, bởi vì mất trí nhớ cho nên mới phân liệt ra thêm một nhân cách nữa, được sinh ra bởi sự thống khổ bởi vì hoạt động hoặc ký ức, từ toàn bộ phương diện tinh thần thì phân ly ra chỉ để bảo vệ hành vi của mình, tự nhiên sẽ đánh mất đi tính cách chỉnh thể của bản thân mình"
Giang Hành Mặc nhất thời nói không ra lời, trong đầu hiện lên Hạ Sở đột nhiên mở mắt vào đêm hôm đó
Cô nhìn anh, con ngươi màu đậm giống như một cái vòng xoáy, là nhìn không ra được cảm xúc
Trương Quan Đình nói "Cái gọi phong ấn yêu người khác, là do nhân cách phân liệt ra mà tạo thành"
Giang Hành Mặc nói "Nhưng nhân cách thứ hai của cô ấy cũng không xuất hiện"
Trương Quan Đình nói "Cho nên tôi mới không hy vọng Dante biến mất, vì Dante bây giờ đang củng cố bản thân của cô ấy, tùy tiện đánh vỡ, cô ấy sẽ lại lần nữa lâm vào sự hoài nghi của bản thân, đến lúc đó những nhân cách khác sẽ tiếp quản thay cho nhân cách chính của chủ nhân"
Giang Hành Mặc tâm bỗng nhiên co lại
Mặc dù chỉ cách nhau ở điện thoại, nhưng Trương Quan Đình giống như cảm nhận được tâm tình của anh, giải thích nói "Anh không cần phải tự trách bản thân, dù anh có đánh bậy bạ gì thì kỳ thật cũng đang giúp đỡ cô ấy, anh sáng tạo ra Dante chống đỡ cô ấy, nếu không thì tinh thần của cô ấy đã sớm không thể nào chống đỡ được sự hỗn loạn"
"Cho nên..." Giang Hành Mặc tiếng nói đã rất khô chát chát "Hiện tại tôi nên làm gì ??"
Trương Quan Đình nói "Làm cầu cho cô ấy, nắm tay cô ấy, dẫn cô ấy đối mặt với bản thân"
Giang Hành Mặc nhẹ giọng hỏi "Giúp cô ấy tìm ký ức về ??"
Trương Quan Đình "Trốn tránh cũng chỉ làm vết thương thối rữa"
Trò chuyện thời gian có chút dài, khi Giang Hành Mặc trở về, đồ ăn đã mang lên bàn
Hạ Sở nói "Anh mà không về thì tôi thật sự muốn chạy đi đấy"
"Thật có lỗi" Giang Hành Mặc giãn lông mày "Để cho em đợi lâu quá rồi"
Hạ Sở còn hiếu kỳ đây, cơm cô cũng không muốn ăn, mắt lom lom nhìn anh "Vậy anh rốt cuộc muốn nói gì với tôi ??"
Lúc đầu còn muốn nói ra khỏi miệng, hiện tại Giang Hành Mặc nào dám nói ??
Anh hạ tiếng vo ve nói "Không có gì"
Hạ Sở trợn to mắt "Cái gì mà không có gì ?? Làm mất hứng của tôi lắm ấy"
Giang Hành Mặc cũng không muốn làm mất hứng của cô
Vì không chỉ làm mất hứng của cô, còn có làm mất trái tim của anh nữa
Anh cầm đũa lên, gắp một miếng thịt ướp mắm được chiên lên xốp giòn thơm ngọt vào miệng
Thịt ướp mắm chiên này rất ngọt, anh cố ý ăn món mình chưa từng ăn thử, chỉ muốn để vị đường hòa tan sự đau khổ đang trong yết hầu
"Anh..." Hạ Sở thở phì phò nói "Không nói nữa"
Giang Hành Mặc ăn liên tục ba miếng thịt ướp mắm chiên, lại uống nửa chén nước, cảm giác tốt hơn nhiều
Anh nói "Một năm này, em nên làm nghĩa vụ của một người vợ"
Nếu chỉ còn một năm, vậy liền phải trân quý thật tốt
"Nghĩa vụ của một người vợ ??" Hạ Sở trợn tròn mắt "Anh... anh sẽ không..."
Cô phòng bị lùi lại đằng sau, cảnh giác nhìn anh
Cô nghĩ thật sự quá sâu xa, Giang Hành Mặc nói "Chẳng lẽ nghĩa vụ của người vợ là phải ân ái ??"
Nghe được hai chữ này, mặt Hạ Sở liền đỏ lên: Lão lưu manh !!
Giang Hành Mặc nói "Yên tâm, không bao hàm cái này"
Hạ Sở cũng không dỡ cảnh giác xuống "Vậy là cái gì ??"
Giang Hành Mặc giống như có nguyên một danh sách nói ra "Mỗi ngày gọi ít nhất một cú điện thoại, trò chuyện ít nhất là ba phút; không thể ít hơn một câu, bên trong cũng không thể ít hơn hai mươi lăm chữ, ít nhất cùng ăn một bữa cơm, thời gian cũng không được ít hơn ba mươi phút; trước khi ngủ thì nói ngủ ngon..."
Hạ Sở cắt ngang lời anh "Nói ngủ ngon ?? Lẽ nào... phải ngủ, ngủ chung ??"
Giang Hành Mặc liếc nhìn cô một cái nói "Gửi tin nhắn điện thoai đều được"
Nghe đươc không cần ngủ chung, Hạ Sở nhẹ nhàng thở ra
Giang Hành Mặc nói "Mỗi tuần một lần đi bảo tàng mỹ thuật, kịch âm nhạc, đi xem phim..."
Hạ Sở không nhịn được liền đánh gãy anh "Những thứ này tôi đều có thể tiếp nhận, nhưng vấn đề là... anh có thời gian sao ??"
Giang Hành Mặc "..."
Hạ Sở nói "Nghe nói một ngày anh hận không thể làm việc hai mươi giờ, vậy còn thời gian làm những thứ này sao ??"
"Có" Dù cuống họng không tốt của Giang tổng nhưng cũng có thể nghe âm điệu đang cắn răng nghiến lợi "Thời gian của tôi có rất nhiều"
"Vậy được" Hạ Sở cảm thấy những thứ này cũng không quá phận, còn có ý tốt hỏi anh "Còn gì nữa khôg ??"
Giang Hành Mặc dừng lại, thấp giọng nói "Mỗi tuần dành nửa giờ đọc sách cho anh nghe"
"Ừ??" Hạ Sở buồn bực nói "Đọc cho anh nghe ?? Không phải tự mình đọc sẽ tốt hơn sao ??"
Giang Hành Mặc nói "Anh thích nghe em đọc"
Hạ Sở nhiệt tình nói "Hiện tại đã có phần mềm đọc cho nghe, người phát minh ra còn rất nổi danh..."
Giang Hành Mặc nói "Nửa giờ là được rồi, em đọc cho anh nghe"
Hạ Sở buồn bực nói "Đây cũng là nghĩa vụ của người vợ ??"
Giang Hành Mặc đáp "Ừ"
"Được thôi..." Hạ Sở ngược lại cũng không thấy cái này có bao nhiêu phiền phức, cô lại hướng về phía anh xác nhận một chút "Có yêu cầu đọc sách nào không ??"
"Tùy tiện đi" Giang Hành Mặc nói "Em thích là được"
Hạ Sở thầm nghĩ: Tôi thích sách giáo khoa ngữ văn, tiên sinh thật sự muốn nghe sao ??
Cuối cùng Giang Hành Mặc lại bổ sung một câu "Đọc cuốn '1Q84' đi"
"'1Q84'* ??" Hạ Sở hiếu kỳ nói "Là tên sách sao ??"
Giang Hành Măc nói "Ừ"
"Khá đặc biệt ấy" Hoàn toàn không thể biết chủ đề nói về cái, Hạ Sở lại hỏi "Sẽ không phải cuốn về lập trình đi ??"
Giang Hành Mặc lắc đầu nói "Là tiểu thuyết"
"Tác giả là ai ??"
"Haruki Murakami"
(truyện này có thật nhé mấy bạn :)) mình nghe đồn cũng khá hay, chủ đề nói về hai thế giới song song)
Hạ Sở kinh ngạc "Là tác giả mới sao ??"
Giang Hành Mặc nói "Ông ấy tám năm sau mới xuất bản, cho nên em không biết"
Hạ Sở rốt cục cũng cảm nhận được một chút vui vẻ về việc xuyên vào mười năm sau, mười năm này vẫn còn nhiều điều kinh hỉ
Hạ Sở mừng khấp khởi nói "Được, tôi sẽ đọc cho anh nghe"
Về sau khi cô nhìn thấy ba quyển sách thật dày kia, mặt đều đen, độ dài lớn như vậy, anh ta muốn cô đọc tới khi nào !!
Đến hiện tại, 'khế ước' hai người xem như triệt để hoàn thành
Một năm này, Hạ Sở gánh chịu làm bù nhìn cùng với một phần nghĩa vụ của người vợ
Giang Hành Mặc hướng cô cam đoan, một năm sau sẽ cho cô tự do
Thời gian từ từ bình ổn lại, hết thảy tựa hồ quay lại quỹ đạo bình thường, Hạ Sở cũng nhìn thấy hy vọng
Hạ Sở rất cố gắng, dù làm bù nhìn nhưng cũng không thể làm quá lố
Nên cố gắng học tập, mặc kệ là công ty đang quản lý đều lĩnh vực lập trình, cô đều sẽ nghiêm túc nghiên cứu
Hôm nay Ethan nói ra "Năm nay Liên Tuyến có tổ chức so tài, chương trình thiết kế tương lai, số người tham gia vẫn là mười lăm sao ??"
Cuộc so tài thiết kế sao ??
Hạ Sở đáp "Được"
Ethan nói "Vậy tôi đi thông báo một chút với Ron"
Ron là Phùng Vũ Hằng, vị ăn mặc quái