"Thành tích kì thi lần này đã có rồi đó".
"Cậu vừa đi xem bảng vàng danh dự về sao? Ban chúng ta có bao nhiêu người được nêu tên vậy?".
"Không biết làm sao mà đầu óc đám người ban nhất lại có thể lớn như vậy? Điểm vật lý lần này tớ phải cố gắng lắm mới vừa đạt tiêu chuẩn, cư nhiên có một vị đại thần chỉ kém một điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối luôn!".
Sau khi các câu lạc bộ kết thúc chiêu sinh, đề tài được các bạn học thảo luận nhiều nhất gần đây chính là thành tích kì thi lần này.
Cấp ba Thanh Sơn có một chiếc bảng, sau mỗi kì thi đều sẽ đem một trăm học sinh có thành tích cao nhất của cả ba khối dán lên trên, được bọn học sinh xưng là "Bảng vàng danh dự", tuy rằng Bùi Đăng được Lục Cẩn hỗ trợ học bổ túc, nhưng vẫn là tự giác biết được chính mình không có cái bản lĩnh có thể lên được bảng vàng nên đối với chuyện này cũng không quan tâm, nhưng thật ra mấy bạn học xem xong bảng vàng, hưng phấn mà chạy về tới nói cho cậu biết.
"Cậu được lên bảng vàng rồi!".
Bùi Đăng vô cùng ngoài ý muốn, suốt ba năm cấp hai cậu cũng chỉ được lên bảng vàng đúng một lần, nhưng vẫn là người đứng hàng thứ một trăm, học sinh Thanh Sơn vốn dĩ tố chất rất cao, cậu sao có thể lên bảng vàng?
Trần Tuấn Dương đặc biệt vui vẻ.
"Bùi Đăng cậu thật sự lên bảng vàng, tớ đã nói cậu nỗ lực như vậy không có khả năng không lên được, đi, cùng tớ đi xem".
Bảng thông báo đầu người chen chúc vây đến chật như nêm cối, Bùi Đăng thật vất vả mới đi theo Trần Tuấn Dương chen vào được, cậu ngửa đầu khẩn trương mà tìm một vòng, kinh hỉ phát hiện tên chính mình lần này thật đúng là có xuất hiện, tuy rằng xếp hạng không cao, nhưng ít ra cũng không phải người cuối cùng nữa.
Trên bảng còn dán ảnh chụp khi cậu vừa mới nhập học, Bùi Đăng vui vẻ mà nở nụ cười.
Trần Tuấn Dương vỗ vỗ bả vai cậu, cười đến lộ ra một hàm răng trắng.
"Vui lắm đúng không, vậy mà cậu còn chưa chịu tin tớ, anh em tốt sao có thể lừa cậu được!".
Cậu ta lại nói.
"Bất quá chúng ta thật đúng là phải đến cảm ơn học trưởng Lục, tớ cảm thấy học bổ túc với anh ấy thật sự đặc biệt hữu dụng".
Trần Tuấn Dương cũng có tên trên bảng vàng, so với xếp hạng trước đây còn tiến bộ hơn một chút, mỗi lần Lục Vân Tiêu giúp Bùi Đăng học bổ túc cậu ta cũng ở bên cạnh học ké được không ít, trong lòng thực cảm kích vị học trưởng này.
"Đúng rồi, học trưởng Lục lớp mười một có phải không? Chúng ta xem thử có tên anh ấy không".
Hai người ăn ý với nhau, bọn họ còn nghĩ nếu học trưởng Lục đạt hạng nhất cũng không có gì là kỳ lạ, vì vậy ở bảng vàng khối mười một từ cao xuống thấp từ trên xuống dưới bắt đầu tìm kiếm, Bùi Đăng tìm đến đặc biệt nghiêm túc, cậu lẩm bẩm niệm tên "Lục Vân Tiêu", từng hàng từng hàng mà nhìn qua.
Rất nhanh từ trăm tên trên bảng vàng danh dự đã nhìn qua được chín mươi, chỉ còn mười người đầu bảng là chưa có xem qua, Trần Tuấn Dương có chút do dự, lòng cậu ta còn tràn đầy niềm tin cho rằng học trưởng Lục khẳng định là cầm cờ đi trước, không nghĩ tới vậy mà vẫn chưa tìm được, nếu học trưởng Lục không lên bảng vàng vậy thì khi nói về chuyện này sẽ xấu hổ lắm.
Bùi Đăng nhưng thật ra rất tin tưởng.
"Nói không chừng Tiêu Tiêu đứng đầu bảng thật".
Bên cạnh có một vị học tỷ lớp mười một nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười đáp lời.
"Đầu bảng khối mười một luôn là vị trí của Lục Cẩn, so với người hạng hai còn hơn đến bốn mươi điểm, nhìn này...".
Học tỷ còn giơ tay chỉ cho bọn họ nhìn thấy.
Hai người theo phương hướng học tỷ chỉ nhìn lên, Trần Tuấn Dương miệng mở lớn hết cỡ, nửa ngày cũng chưa khép lại được.
"Đây, đây chính là học trưởng Lục".
Bùi Đăng xoa xoa đôi mắt, mờ mịt mà "A" một tiếng.
"Sao anh ấy lại có thể là Lục Cẩn được?".
Vị học tỷ kia không nhịn được cười.
"Đây chính là học thần* của khối mười một chúng tôi, không gọi Lục Cẩn thì gọi là gì? Cậu ấy rất nổi tiếng, các em chưa từng nghe qua tên cậu ấy sao?".
(*Học thần là thuật ngữ để chỉ những người không học mà điểm vẫn cao, kết quả học tập chia làm hai loại: điểm tối đa hoặc bị giáo viên làm khó dễ, moi lỗi trừ mất chút điểm)
Bùi Đăng cùng Trần Tuấn Dương hai mặt nhìn nhau, tầm mắt hai người dừng ở ảnh chụp người đứng đầu bảng cùng họ tên người đó nửa ngày, Trần Tuấn Dương thật cẩn thận hỏi.
"Có khi nào là người giống người?".
Bùi Đăng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, có thể là vì sáng nay mặt trời lên quá cao, nơi này người vây lại quá nhiều, không đủ không khí, cho nên làm cậu buồn đến hoảng.
"Tớ, tớ không biết".
Sau tiết tự học buổi tối, Lục Cẩn từ chối lời mời chơi bóng của Chu Hạc, thu dọn đồ vật đến thẳng thư viện.
Hai ngày nữa câu lạc bộ thiên văn có hoạt động, quan sát mưa sao băng, hắn tính toán mang Bùi Đăng cùng đi.
Không nghĩ tới lại chỉ gặp được một mình Trần Tuấn Dương lẻ loi ngồi đó, thấy hắn tới, cậu ta lộ ra tươi cười xấu hổ mà không mất đi sự lễ phép.
Lục Cẩn cùng cậu ta chào hỏi, lại hỏi Bùi Đăng có ở đây không.
Trần Tuấn Dương gãi gãi đầu, tầm mắt đảo quanh một vòng.
"Chuyện này, học trưởng Lục, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?".
Lục Cẩn gật đầu.
"Hỏi đi".
"Anh, anh biết Lục Cẩn không?".
Trần Tuấn Dương hỏi đến cẩn thận.
Lục Cẩn lập tức ngây ngẩn cả người.
Thấy hắn đột nhiên không nói, Trần Tuấn Dương trong lòng cũng hiểu rõ, cậu không biết vị học trưởng Lục này vì chuyện gì mà muốn nói một cái tên giả với Bùi Đăng.
"Hôm nay bọn em đi nhìn bảng vàng danh dự, liền… ở đầu bảng nhìn thấy anh, hẳn là không có nhận sai?".
Trần Tuấn Dương gãi gãi đầu, tiểu mập mạp liền không biết phải nhìn vào chỗ nào mới đúng, có chút xấu hổ mà giải thích.
Lục Cẩn nhất thời hiểu ra, tên hắn lên bảng vàng đã trở thành thói quen, sớm đã không còn chú ý đến chuyện này nữa, trong lúc nhất thời thật đúng là đã quên lên bảng vàng còn sẽ dán ảnh chụp kế bên họ tên học sinh, cũng không nghĩ tới Bùi Đăng sẽ đi xem bảng vàng khối mười một.
"Tôi… Xin lỗi".
Lục Cẩn hao tâm tổn trí làm cái này giấu cái kia, hắn còn tính toán đợi sau này gặp được cơ hội thích hợp sẽ cùng Bùi Đăng nói ra tình hình thực tế, không nghĩ tới hiện thực làm hắn trở tay không kịp, cuối cùng vẫn là để chính Bùi Đăng phát hiện ra trước.
Trần Tuấn Dương lắc đầu, kỳ thật cậu ta cảm thấy nhiều nhất là ngoài ý muốn, ngoài ra còn có chút kinh hỉ, trước đó còn phí tâm phí lực muốn đi nghe Lục Cẩn diễn thuyết, không nghĩ tới diễn thuyết tuy rằng không nghe được, nhưng thật ra học thần lại giúp cậu ta bổ túc một khóa.
"Bùi Đăng tức giận sao?".
Lục Cẩn hỏi.
Trần Tuấn Dương không giỏi nói dối, thành thành thật thật gật đầu.
Lục Cẩn cười, càng nhiều như là bất đắc dĩ.
"Em ấy còn dám tức giận".
Tiểu hồ đồ đã quên mình trước, vậy mà còn dám tức giận với mình, bất quá việc nào ra việc đó, Bùi Đăng đã quên hắn cho nên hắn muốn tức giận, nhưng hắn cũng thật sự đã lừa gạt Bùi Đăng, đối phương tức giận cũng là điều hiển nhiên.
Hắn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Bùi Đăng, đúng như dự đoán thành đá chìm đáy biển, không có hồi đáp.
Muốn nói tức giận, kỳ thật Bùi Đăng cũng không quá tức giận, cậu phân rõ tốt xấu, tự nhiên cũng biết Lục Cẩn đối tốt với cậu là thiệt tình thực lòng, cũng sẽ không bởi vì một cái tên giả mà mặc cho người ta một chiếc áo lừa gạt.
Nhưng chính là cậu không nghĩ ra, Lục Cẩn vì chuyện gì mà không chịu nói tên thật của mình cho cậu biết? Cậu lại không phải người xấu, chẳng lẽ còn không xứng biết tên Lục Cẩn sao? Bùi Đăng ở trên giường lại trở mình, bạn cùng phòng bên