"Hôm nay thầy Cao làm em sợ muốn chết".
Ở thư viện, Bùi Đăng hữu khí vô lực mà ghé vào trên bàn, cả người giống như không có xương cốt.
Lục Cẩn bật cười, hắn không thể hiểu được áp lực tâm lý khi bị giáo viên nhìn chằm chằm! sớm đã thành thói quen.
"Em sợ cái gì?".
Hắn lấy bài tập của Bùi Đăng qua nhìn một lần, đối phương tiến bộ thật sự rất nhanh, điểm nào sau khi hắn giảng thông cậu sẽ không phạm phải sai lầm đồng dạng nữa, đại khái chính là bởi vì cấp hai học ở một lớp có quá nhiều cao thủ, lòng tự tin bị đả kích quá độ, hiện giờ còn chưa kịp điều chỉnh trở về.
"Lên bảng vàng danh dự thêm nhiều lần nữa em sẽ không sợ".
Lục Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Bùi Đăng lắc đầu.
"Sao có thể lên được nữa chứ?".
Cậu cảm thấy chính mình có thể nằm trong top một trăm người trên bảng vàng một lần đã thực không dễ dàng, hiện giờ thành tích cũng có tiến bộ, xếp hạng ở lớp cũng đã cao hơn trước vậy là cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Lục Cẩn lại bất mãn với thái độ chùn chân bó gối này của cậu.
"Có anh phụ đạo cho em, em vẫn cảm thấy mình không thể?".
Dừng một chút, hắn tới gần Bùi Đăng, trong giọng nói dường như mang theo chút uy hiếp, nheo nheo mắt.
"Em đây là không tin vào trình độ của anh?".
"Không có không có".
Bùi Đăng vội vàng lắc đầu, bởi vì Lục Cẩn dựa đến quá gần, cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, khiến cậu thiếu chút nữa ngã xuống khỏi ghế dựa, vẫn là được Lục Cẩn kéo trở về.
"Ngoan ngoãn ngồi, lộn xộn cái gì".
Bùi Đăng yên lặng ngồi thẳng thân mình, muốn nói đều là do Lục Cẩn làm hại.
Lục Cẩn lại nói.
"Anh biết em không quá tự tin, nhưng em xem, anh rất lợi hại có đúng không?".
Bùi Đăng gật đầu, vẫn là lần đầu cậu nghe được Lục Cẩn khoe khoang, bộ dáng này có chút đáng yêu, cậu nhịn không được cười một tiếng.
Lục Cẩn khoe khoang như vậy cũng có chút không được tự nhiên, hắn sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng.
"Cho nên dù em không tin chính mình, cũng phải tin tưởng anh, anh nói em có thể lên bảng vàng danh dự thì em tuyệt đối sẽ lên được".
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hắn còn mang theo chút ý cười cùng chắc chắn, ánh mắt ôn hòa mà nhìn về phía Bùi Đăng, phía sau hắn có một dải đèn đặt dưới đất, ánh đèn vừa lúc hắt đến trên người hắn, vì vậy ngọn tóc cùng góc áo của Lục Cẩn đều mang theo ánh sáng.
Bùi Đăng ngơ ngác mà nhìn ánh sáng bao quanh Lục Cẩn, gật gật đầu.
Dù không tin chính mình, cậu cũng phải tin tưởng Lục Cẩn.
Lầu ba vốn đã ít người, đêm nay Trần Tuấn Dương sớm liền đi tham gia hoạt động quảng bá câu lạc bộ, sau khi vị học tỷ cuối cùng tự học xong rời đi, phòng tự học liền chỉ còn lại hai người bọn họ, một người xoát đề một người đọc sách, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Bùi Đăng đem đề mở rộng làm xong, đối chiếu đáp án kiểm tra một lần, sau khi xác nhận toàn bộ chính xác mới khép sách lại đẩy đến một bên.
"Có chuyện muốn nói?".
Lục Cẩn dời ánh mắt khỏi trang sách, nhìn về phía Bùi Đăng.
Bùi Đăng vẫn luôn nhìn Lục Cẩn, kết quả bị Lục Cẩn nhìn thấy, liền ngượng ngùng.
"Đúng vậy…".
Cậu do dự một chút, bên môi không tự giác mà nở nụ cười.
"Em nhìn thấy trên vòng bạn bè của anh!".
Lục Cẩn lập tức hiểu được cậu đang nói đến điều gì, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng.
"Phải không?".
"Người trên ảnh chụp có phải là em không?".
Tuy rằng đã xác định chín mươi chín phần trăm, nhưng khi thật sự đem những lời này hỏi ra tới, Bùi Đăng vẫn là có chút ngượng ngùng, sợ lỡ như Lục Cẩn nói không phải, thì sẽ trở thành tự mình đa tình.
"Là em".
Lục Cẩn thừa nhận, dời đi ánh mắt không nhìn cậu nữa, chỉ cúi đầu một lần nữa đọc sách, người trước nay đọc nhanh như gió bây giờ lại nửa ngày không xong một hàng.
"Anh chỉ là cảm thấy hình ảnh kia thực thích hợp".
Hắn lại giấu đầu lòi đuôi mà giải thích một câu.
Bùi Đăng thật ra không thèm để ý cái này, cậu chớp chớp mắt.
"Anh chụp ảnh em".
"Ừm".
"Cũng chưa từng hỏi qua ý em một tiếng".
"! Xin lỗi".
"Lại còn phát lên vòng bạn bè".
"Không sai, còn phát lên cả Instagram cùng Weibo".
Lục Cẩn không đánh đã khai, hai cái ứng dụng mạng xã hội này đều dùng để phổ cập kiến thức khoa học thiên văn, trước nay đều chưa từng phát qua tin tức, ngày hôm qua phát ảnh chụp cũng coi như là lần đầu tiên.
Bùi Đăng cầm lấy bút nhẹ nhàng gõ gõ bàn, ý đồ thu hút sự chú ý của Lục Cẩn.
"Tiêu Tiêu, anh đây là đang xâm phạm quyền cá nhân của em!".
Lục Cẩn bật cười, tầm mắt rốt cuộc từ trang sách dời đi, nhìn về phía Bùi Đăng, ánh đèn thư viện màu trắng, dừng ở trên mặt Bùi Đăng, càng làm cậu giống như cả người đều lộ ra một cổ ôn hòa như ngọc.
"Em muốn yêu cầu anh chi trả tiền bồi thường sao?".
Lục Cẩn hỏi.
Bùi Đăng vẫy vẫy tay.
"Không cần, nhưng anh đã chụp em, em cũng muốn chụp lại!".
Lục Cẩn mờ mịt.
"Chụp lại?".
"Không thể sao? Chính là chuyện chị gái Trần Tuấn Dương".
Bùi Đăng ghé vào trên bàn, đáng thương hề hề mà nhìn Lục Cẩn.
"Nếu anh không thích chụp ảnh vậy thì quên đi".
Lục Cẩn không đành lòng nhìn cậu ủ rũ, đành phải gật đầu.
"Vậy em chụp đi".
Bùi Đăng lập tức tràn đầy tinh thần, bất quá ngay sau đó lại nhíu mày.
"Nhưng hôm nay em không có mang di động…".
Di động của cậu vẫn luôn đặt ở trong phòng ngủ, chỉ có mỗi ngày trước khi ngủ mới có thể lấy tới dùng một chút.
Lục Cẩn nghĩ nghĩ.
"Chiều mai sau khi tan học có trận bóng, anh giữ cho em một chỗ".
Bùi Đăng tưởng tượng, đây là công khai thi đấu, đến lúc đó chụp Lục Cẩn trên sân bóng, so với chụp bình thường tốt hơn nhiều, vì vậy hân hoan gật đầu.
"Em muốn đi".
"Nhớ tới sớm một chút, nếu như em không tới…".
Lục Cẩn không chút để ý mà gõ gõ bàn.
"Đi đi đi, dù trời có sập em cũng phải đi".
Bùi Đăng không quá nhiệt tình yêu thích thể dục vận động, đối với tin tức thi đấu cũng hoàn toàn không biết gì cả, ngày hôm sau trước khi tự học, Phùng Quần đi vào phòng học tuyên bố buổi chiều trường học có một trận đấu bóng quan trọng, tiết tự học buổi tối hủy bỏ, bạn học nào cảm thấy hứng thú thì có thể đến sân vận động xem.
Lúc này Bùi Đăng mới biết trận bóng mà Lục Cẩn nói chính là thi đấu giao hữu, đấu cùng trường cấp ba Thanh Sơn chính là trường cấp ba quốc tế Minh Phong, trường cấp ba tư lập nổi tiếng, nghe nói đội bóng của bọn họ còn có vận động viên cấp quốc gia, trong ban có không ít bạn học cảm thấy hứng thú nên đều đi chiếm chỗ.
Buổi chiều, Bùi Đăng cùng bạn học đi đến sân vận động, trên khán đài sân bóng rổ cơ hồ đến tràn đầy, bên Minh Phong cũng tới không ít người, chiếm cứ một nửa khán đài, trên khán đài còn giơ lên biểu ngữ của trường bọn họ, thoạt nhìn khí thế mười phần.
Bùi Đăng sau khi lên đài, muốn nhìn một chút xem Lục Cẩn ở nơi nào, bị Chu Hạc vừa lúc cũng đang đứng ở hành lang bắt được cổ áo đồng phục.
"Bé Đèn Nhỏ, muốn chạy đi đâu?".
"Học trưởng".
Bùi Đăng ngoan ngoãn chào hỏi.
"Em tìm Tiêu Tiêu, anh ấy nói hôm nay sẽ giữ chỗ cho em, nói em tới hậu đài tìm anh ấy trước".
"A…".
Biểu tình của Chu Hạc trong nháy mắt trở nên có chút kỳ quái.
"Chỗ mà lão đại muốn giữ chính là cho em?".
Bùi Đăng không rõ nguyên do, trong giọng nói của Chu Hạc ẩn chứa sự kinh nghi làm cậu cũng trở nên không xác định lắm.
"Hẳn là… Đúng không?".
"Chắc là đúng rồi, trừ em phỏng chừng cũng không ai có thể khiến lão đại tự ra mặt như vậy".
Chu Hạc mang theo Bùi Đăng đi đến phòng nghỉ, vui đùa nói.
Bùi Đăng vẫn là nghe đến như lọt vào trong sương mù, cậu đi theo vào phòng nghỉ, Lục Cẩn đang cùng đồng đội trò chuyện, thấy Bùi Đăng liền