Được Lục Cẩn bôi cao hoa hồng, cơ bắp đau nhức của Bùi Đăng thực mau liền biến mất, đứa nhỏ này là kiểu người vết sẹo vừa lành đã quên đi đau đớn, cuối tuần tới trung tâm thể dục lập tức lại tự tin tràn đầy cảm thấy chính mình thiên hạ vô địch, cầm vợt bóng trong tay liền phải lên sân khấu, cuối cùng bị Lục Cẩn kéo cổ áo xuống làm nóng cơ thể cho tốt.
Vốn dĩ nhiệt độ đang rất bình thường, lại bởi vì Chu Hạc bưng bình giữ ấm ở bên cạnh ha ha cười, làm Bùi Đăng cảm thấy lỗ tai mình như phát sốt, nâng tay thôi cũng không muốn làm nữa.
Lục Cẩn đem tay Bùi Đăng bẻ ra sau giúp cậu dãn cơ, lại thuận tay chặn lại đôi mắt đối phương.
"Em đừng nhìn cậu ta".
Chu Hạc không hài lòng.
"Nhan sắc tôi cũng không tồi, sao lại không thể nhìn".
Cậu ta không chỉ nói suông, còn tính động thủ, buông bình giữ ấm duỗi tay giữ vai Bùi Đăng.
"Bé Đèn Nhỏ, anh kéo giúp em...!Ai ai ai đau!".
Lời còn chưa nói xong cậu ta đã ngao ngao kêu lên, Bùi Đăng vừa thấy, Lục Cẩn bắt lấy tay Chu Hạc xoay một chút.
Lục Cẩn xuống tay có chừng mực, Chu Hạc căn bản không đau, chỉ là kêu đến khoa trương, còn nhân tiện hù dọa Bùi Đăng.
"Em thấy chưa? Đây mới chính là bộ mặt thật của Lục Cẩn, cậu ta là một tên biến thái vô địch...!Oa lão đại, cậu nhẹ tay một chút!".
Lục Cẩn mặt vô biểu tình.
"Không phải nói tôi biến thái sao, biến thái sẽ không nhẹ tay".
Bùi Đăng hết sức vui mừng.
Vốn dĩ vận động buổi chiều chỉ có Lục Cẩn cùng Bùi Đăng, vừa lúc gặp được Chu Hạc đang đưa em gái đi học ở trung tâm nghệ thuật bên cạnh, vì vậy sau khi đưa cô bạn nhỏ vào lớp xong, ba người thay phiên chơi bóng cũng coi như náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có người khác gia nhập cùng rèn luyện, đội ngũ thực mau liền nhiều người lên.
Kết cục Bùi Đăng phải ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài giúp Lục Cẩn cùng Chu Hạc trông quần áo, dư quang quét đến màn hình điện thoại đang sáng lên của Chu Hạc, vì vậy bắt tay hợp lại thành một chiếc loa nhỏ hướng Chu Hạc gọi.
"Học trưởng Chu, anh có điện thoại".
Chu Hạc đang đánh đôi cùng Lục Cẩn, hứng thú dâng cao không muốn xuống sân khấu, thuận miệng hỏi lại một câu.
"Ai vậy? Không quan trọng thì đợi một lát, anh đánh xong rồi sẽ gọi lại".
"Ghi chú là "em gái".
Bùi Đăng vừa dứt lời, Chu Hạc đã hô vang.
"Xin lỗi".
Sau đó ném vợt chạy khỏi sân, cầm lấy điện thoại liền tiếp.
"Lộ Lộ? Làm sao vậy?".
Cô bạn nhỏ ở đầu bên kia điện thoại khóc lớn, thút tha thút thít một câu cũng nói không rõ, Chu Hạc gấp đến độ dậm chân.
"Đừng khóc đừng khóc, em còn ở phòng học sao? Anh lập tức tới ngay, Lộ Lộ, em đừng ngắt điện thoại biết không".
Lục Cẩn thấy vậy cũng thu vợt, lại đây.
"Xảy ra chuyện gì?".
Chu Hạc cau mày.
"Không biết, Lộ Lộ chỉ lo khóc, tôi đi qua đó nhìn xem".
Lục Cẩn nói.
"Chúng tôi cùng đi với cậu".
Chu Hạc cũng không khách khí cùng hai người bọn họ.
"Đi".
Chu Hạc quan tâm em gái, lúc đầu chỉ là đi nhanh vài bước, sau đó rất nhanh đã biến thành trực tiếp chạy luôn, ba người hấp tấp mà xông vào ban phụ đạo trong trung tâm nghệ thuật, xa xa liền nghe được tiếng khóc tê tâm tê phế của cô bạn nhỏ, giống y như thanh âm truyền đến từ trong điện thoại, Chu Hạc càng nóng nảy, chỉ hận không thể sinh ra một đôi cánh bay thẳng vào trong phòng học.
Chờ đến khi vào phòng nghỉ, Chu Hạc còn chưa chịu đứng yên, cô bạn nhỏ mặc váy trắng liền giống như một viên đạn lao vào trong lòng ngực cậu ta, trong miệng mơ hồ không rõ mà kêu anh ơi.
Thầy huấn luyện thấy vậy liền vội vàng tiến lên giải thích, mấy người bọn họ mới biết được ngọn nguồn sự tình, thì ra là do cô bạn nhỏ bị bạn bàn sau làm dơ váy trắng.
Thầy huấn luyện cũng còn trẻ tuổi, mặt thầy lộ ra vẻ xấu hổ.
"Tôi đã kêu bạn bàn sau xin lỗi bạn học Chu Lộ, chính là cô bé vẫn luôn khóc, tôi cũng không còn cách nào, anh trai Chu Lộ, cậu xem có thể trấn an cảm xúc của bạn học Chu Lộ một chút trước hay không?".
Chu Hạc tính tình tùy tiện, cũng không cảm thấy trên váy dính vài giọt mực nước là chuyện gì lớn, chỉ là liên lụy đến em gái mình, khó tránh khỏi sẽ có chút để bụng, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn lại muốn bạn học kia lại đây nhận lỗi với Chu Lộ một lần nữa, đối phương cũng là một nam sinh nhỏ trắng nõn sạch sẽ, thái độ rất lễ phép, thành khẩn mà nói là do bút của mình không ra mực nên mới dùng sức lắc lắc, không cẩn thận vẩy tới trên váy Chu Lộ, hy vọng Chu Lộ có thể tha thứ cho mình.
Mặc kệ đối phương nói như thế nào, cô bạn nhỏ vẫn luôn vừa khóc vừa lắc đầu, Chu Hạc bế em gái lên dỗ dành.
"Cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi, không có việc gì, em rộng lượng một chút, anh dẫn em đi ăn gà rán khoai tây chiên, đừng khóc nữa".
Cậu ta đang định thả Chu Lộ xuống để cô bé tự đi, cô bạn nhỏ lại giống như hồ dán dính mãi chẳng chịu xuống, Chu Hạc bất đắc dĩ, chỉ đành ôm cô bé đi, lại bị Bùi Đăng cản lại, Chu Hạc có chút kinh ngạc.
"Làm sao vậy?".
Bùi Đăng lấy chiếc áo khoác mình vẫn luôn ôm trên tay choàng nhẹ lên người Chu Lộ, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, kiên nhẫn giống như dỗ trẻ con.
"Quần áo của anh trai em rất lớn, đem cả người em đều che khuất".
Chu Hạc dỗ nửa ngày cô bạn nhỏ vẫn không chịu mở miệng, vậy mà lại bởi vì một câu nói của Bùi Đăng mà chậm rãi ngừng nước mắt, cô bé trốn trong khuỷu tay Chu Hạc, sợ hãi mà nhìn Bùi Đăng, thút tha thút thít nói.
"Váy...!Váy bẩn rồi".
"Không sao, nhìn không tới".
Chu Hạc kinh ngạc.
"Hai người đang nói gì vậy?".
Hắn vừa nói vừa xoa xoa đầu em gái.
"Muốn giấu anh sao?".
Cô bạn nhỏ lại lắc đầu, chỉ ôm cổ anh trai không nói lời nào.
Bùi Đăng nhỏ giọng nói.
"Trên váy bạn nhỏ bị dính chính là mực đỏ".
Chu Hạc vẫn không hiểu.
"Hả? Cho nên là...?".
Lục Cẩn cũng đã kịp phản ứng lại, hắn đi đến bên người Chu Hạc thấp giọng nói vài câu, Chu Hạc lập tức trợn tròn đôi mắt, cúi đầu hỏi em gái.
"Lộ Lộ, em đem chuyện lúc nãy nói hết cho anh nghe.
Ngoài ném mực nước, cậu ta còn làm gì nữa? Đừng sợ, em cứ nói hết ra, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu ủy khuất".
Vừa nghe lời này, nước mắt mới ngừng chảy của Chu Lộ lại có xu hướng vỡ đê lần nữa.
"Cậu ta, cậu ta nói trên váy em dính máu ô ô...!còn kêu những bạn học khác tới xem...!ô ô ô anh ơi em không có...".
Nói đến đây, vài người ở đây đều đã hiểu, trên mặt thầy giáo trẻ lộ vẻ xấu hổ.
"Chuyện này...!Tụi nó chỉ mới học lớp năm, biết cái gì...".
Thầy giáo còn chưa dứt lời, Bùi Đăng liền dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đánh gãy đối phương.
"Đã lớp năm thì cũng không còn nhỏ, đã được dạy qua tiết sinh lý rồi, chuyện gì nên hiểu đều đã hiểu.
Huống chi thầy là giáo viên, cho dù học sinh không hiểu thầy cũng không nên giả vờ chính mình cũng không hiểu".
Lời này nói ra có chút khó nghe, thầy giáo nhìn Bùi Đăng tuổi còn nhỏ, cảm thấy chính mình bị một tiểu tử phê bình liền không nhịn được, bĩu môi lộ ra biểu cảm không thiện chí, trong giọng nói cũng mang theo một chút không kiên nhẫn.
"Không phải tôi cũng đã kêu em ấy xin lỗi bạn học Chu Lộ rồi đó sao".
Lục Cẩn