Mười phút cuối cùng, Bùi Đăng cẩn thận kiểm tra lại bài thi một lần nữa, có vài câu cậu tính không chuẩn, dù đã tính đi tính lại mấy lần cũng không ra được đáp án chính xác, cuối cùng đành lựa chọn tin tưởng trực giác, không có sửa lại đáp án đã chọn.
Chỗ ngồi của cậu bên cạnh cửa sổ, còn dư chút thời gian cậu chán muốn chết mà một tay chống cằm nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cuối tháng chín, cây quế trong trường sớm đã khai hoa đến vô cùng tươi tốt, phòng học ban nhất lại ở lầu một, cách hoa quế rất gần.
Bùi Đăng ngửi được từng đợt nồng đậm hương quế thơm ngọt vờn quanh nơi chóp mũi, cậu mở to hai mắt nhìn về phía cây quế ở cách đó không xa tìm kiếm những đóa hoa nhỏ lẫn trong đám lá rậm rạp.
Lại nhìn thấy một con chim nhỏ đang nhảy nhót, còn không sợ người mà hướng về phía Bùi Đăng kêu nhỏ, chẳng bao lâu lại bay tới một con chim lớn hơn một chút, chúng nó thân mật mà kề cùng một chỗ kêu to.
Cậu xem đến thất thần, không chú ý tới tiếng chuông kết thúc buổi thi đã vang lên, nhờ sự ồn ào khi các bạn học đứng dậy đi nộp bài thi mới làm cậu phục hồi lại tinh thần.
Ba mẹ nói lễ Quốc Khánh sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi, nên hôm nay cậu thu dọn chút đồ vật để về nhà, Bùi Đăng có chút luống cuống tay chân mà thu dọn thật tốt cặp sách, vội vàng cùng Trần Tuấn Dương nói lời tạm biệt liền hướng cổng trường chạy đi.
Cậu chạy thật nhanh, muốn đuổi kịp chuyến xe lúc năm giờ, nhưng trường học người nhiều, trạm đón xe lại có chút xa, cho nên chờ cậu chạy đến nơi, chuyến xe còn chưa xuất phát sớm đã bị những học sinh không cần tham gia thi hôm nay chiếm đầy, trạm đón xe cũng vô cùng đông đúc.
Mà chuyến xe tiếp theo còn phải chờ tận hai mươi phút nữa.
Bùi Đăng dựa vào một trụ đèn ven đường thở dốc, nhìn hàng người đợi xe thật dài trước mặt, bất đắc dĩ mà thở dài.
Sớm biết như thế này cậu đã không cự tuyệt đề nghị muốn tới đón mình của ba Bùi.
Cậu lôi kéo quai đeo cặp sách, đang chuẩn bị đi đợi xe, bả vai bị người đè lại, một chai nước đưa tới trước mặt cậu.
"Tiêu Tiêu? Sao anh lại ở chỗ này?".
Lục Cẩn đem nước bỏ vào trong tay em trai nhỏ.
"Uống".
Hắn nhìn Bùi Đăng ngoan ngoãn vặn mở nắp chai uống nước, lúc này mới nói.
"Em chạy làm gì?".
"Em muốn đón xe về nhà sớm một chút".
Bùi Đăng mặt ủ mày ê mà nhìn hàng người đợi xe thật dài.
"Nhưng chắc chắn còn phải đợi rất lâu".
Lục Cẩn quay đầu nhìn thoáng qua đám người đang chen chúc nhau đợi xe, lại hỏi Bùi Đăng.
"Chỉ có mình em?".
Nhận được câu trả lời khẳng định, hắn nói.
"Đi chung với tôi đi".
"A?".
Bùi Đăng mờ mịt, Lục Cẩn lại nói.
"Tôi có xe".
"Không cần đâu, cảm ơn anh, em đi thêm một đoạn đón tàu điện ngầm...".
Nói còn chưa dứt lời, Bùi Đăng đã bị Lục Vân Tiêu ôm lấy bả vai kéo đi rồi.
Sức lực của Lục Cẩn rất lớn, Bùi Đăng giãy giụa thế nào cũng không thoát, mà cậu càng giãy giụa, Lục Cẩn càng không buông ra, còn cố ý cọ cậu đến ngứa.
Bùi Đăng vốn đã mẫn cảm, cười đến ứa cả nước mắt, đứt quãng xin Lục Cẩn tha cho mình, ý cười làm thanh âm của cậu càng thêm phần mềm mại.
Lục Cẩn rốt cuộc cũng có một tia hổ thẹn khi bắt nạt em trai nhỏ, hắn buông tay ra, lại giúp cậu sửa sang thật tốt quần áo bởi vì đùa giỡn mà có chút hỗn loạn.
Bùi Đăng lớn lên trong sự cưng chiều của người nhà, trước kia cùng Lục Cẩn không thân thiết nên còn có chút khách sáo, nhưng hơn nửa tháng này cậu đã gần gũi hơn với Lục Vân Tiêu, vì vậy ở trước mặt đối phương cũng dần dần lộ ra bản tính, chính là cậy sủng mà kiêu.
"Nhanh một chút nhanh một chút, phải chỉnh lại cho thật tốt đó nha, đều do anh làm loạn".
Lục Cẩn trước nay chưa từng bị người khác sai sử như vậy, nhưng lại không tức giận còn cười giúp cậu chỉnh tốt cổ áo đồng phục, nói Bùi Đăng đứng ở bên cạnh gara chờ, chính mình đẩy xe ra tới.
Bùi Đăng nhìn Lục Vân Tiêu đẩy xe, chớp chớp đôi mắt, ý vị thâm trường mà "A" một tiếng.
Lục Cẩn biết cậu đang nghĩ gì, bởi vì sợ trễ giờ học nên hôm nay hắn liền chạy xe của mẹ hắn đến.
"Ghét bỏ?".
Hắn duỗi chân dài ngồi lên xe, vỗ vỗ ghế sau.
"Có đi hay không?".
Bùi Đăng lập tức nhảy lên, cười hì hì hỏi.
"Bác tài, em muốn về thành nam, tiền xe ghi sổ có được không?".
"Em chuyển nhà?".
Lục Cẩn nghe vậy, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
"Nhà em hả? Đã chuyển đến thành nam rất nhiều năm rồi, ngay từ đầu là vì để tiện cho việc học tập của em, ai biết trường cấp ba sẽ xây ở một nơi xa như vậy chứ".
Đang nói chuyện, Lục Vân Tiêu lại duỗi tay ra, Bùi Đăng còn tưởng rằng đối phương lại muốn đánh mình, vội vàng dính sát vào trên lưng hắn.
Không nghĩ tới Lục Vân Tiêu chỉ là trở tay đè lên vai cậu.
"Ngồi vững, ngã xuống tôi mặc kệ".
Nói xong, hắn liền lên ga, xe cũng theo đó mà lao vút đi.
Tiếng gió ồ ồ thổi qua lỗ tai, Lục Cẩn chở người linh hoạt vòng qua đám đông đợi xe thật dài kia, Bùi Đăng vừa vặn ở cuối hàng nhìn thấy gương mặt đã chờ đợi đến chán muốn chết của Trần Tuấn Dương, cậu lại nghĩ đến vài phút trước chính mình cũng giống cậu ta trở thành một người xếp hàng đợi xe đáng thương, mà hiện tại đã lập tức muốn ra khỏi cổng trường, vì vậy vui vẻ mà cười rộ lên.
Lục Cẩn sợ cậu ngã xuống, thoáng giảm tốc độ, ngược lại bị Bùi Đăng vỗ vai thúc giục.
"Tiêu Tiêu, anh chạy chậm quá, để em chở anh đi".
Lục Cẩn chỉ cảm thấy nơi bị tay Bùi Đăng chạm qua nóng đến đáng sợ, nhưng cái loại nóng này lại làm lòng hắn như là được rót nước đường, ngọt ngào mềm mại.
Lúc này hắn không thể lý giải được loại tình cảm này, nghênh đón gió thổi qua, nóng bỏng tựa như bị thổi đi mất, hắn liền chỉ nhớ rõ nỗ lực giữ vững xe chạy về phía trước.
Lại đến một ngã tư, hai người liền không tiện đường, cũng may nhà của Bùi Đăng cũng không còn xa, cậu xuống xe sau đó kêu Lục Vân Tiêu đợi mình, chạy đến siêu thị bên đường mua cho hắn một cây kem.
Lục Cẩn nhận lấy, xé mở giấy gói rồi ngậm kem trong miệng cắn một ngụm, hướng cậu phất phất tay, mơ hồ nói.
"Ngoan ngoãn về nhà, qua đường lớn nhớ phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, không được ham chơi chạy loạn, không được ăn đồ của người lạ, có biết hay không?".
Mấy lời này của hắn như dặn dò trẻ nhỏ lên ba, bên đường còn có không ít người đi đường đang đợi đèn xanh đèn đỏ, trong đó có một đứa bé mới bước ra từ nhà trẻ, ngây thơ hỏi mẹ.
"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo cũng dạy con như vậy, anh trai đó có phải cũng học lớp hoa hướng dương giống con không ạ?".
Mọi người xung quanh đều thiện ý mà cười vang lên, Bùi Đăng mặt đều đỏ bừng, cậu chụp bàn tay đang đặt trên tay lái của Lục Cẩn, cố ý trừng mắt thật hung dữ.
"Nhìn xem, đều tại anh".
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy, Lục Cẩn một chân đạp trên mặt đất, cười ra tiếng.
Ba người Bùi gia là đi du lịch tự túc,