Sáng hôm sau......
*Diệp Tĩnh Thanh đến trường, cô đến với vẻ mặt đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng.
Cô đến trước mặt Tôn Thất Thiên Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh
Anh cười ấm áp Được rồi, đợi anh dẹp sách vở cái rồi đi với em ngay
Cả hai ra sân bóng rổ đứng dưới góc cây mà trước đây anh đã tỏ tình, hôn, hẹn hò với cô.
Cô thở một hơi Em muốn chia tay
Anh ngơ ngác nhìn cô gái mà anh yêu trước mặt cười vẻ đùa giởn Em đùa đúng không Tĩnh Thanh, không vui đâu nha
Cô lạnh lùng Khôg , em nói thật, em muốn chia tay với anh.
Em quen anh vì nghĩ anh sẽ thi đậu và đạt được suất học bổng ở Anh nhưng khôg.
Anh rớt rồi, anh nghĩ thử xem nếu khôgn được suất học bổng đó thì tương lai anh sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho em? Anh nhắm anh co lo được cho em với hoàn cảnh hiện tại khôg
Diệp Tĩnh Thanh nói mà cô không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng anh đâu hay rằng, nếu có khóc thì hôm qua cô đã khóc cạn nước mắt rồi.
Tôn Thất Thiên lạnh nhạt hỏi Đó giờ em quen anh là vì chuyện em nghĩ anh sẽ được học bổng sang Anh sao? Vì anh có thể sẽ giàu để lo được cho em nếu anh sang Anh sao?
Diệp Tĩnh Thanh đúng, anh nói đúng hết.
Từ trước đến giờ đều là lợi dụng, vì anh có vẻ đẹp bai nhiêu cô gáu say mê mà lại khôg được, mà anh lại yêu em thù chi bằng em quen anh để cho được những cô gái kia ngưỡng mộ
Tôn Thất Thiên Tức giận đến cực độ Được.
Tôi sai khi đã quá yêu em rồi Diệp Tĩnh Thanh.
Tôi hận em! Tôi hận bản thân mình vì đã quá yêu em! Tôi hận mình vì đã coi em là sinh mệnh, là sự sống! Tôi hận em!
Diệp Tĩnh Thanh tim đau nhói Tùy anh, anh muốn hân tôi hay khôg là quyền của anh
Tôn Thất Thiên nem tờ giấy chứng nhận sang Anh vào người cô rồi quay lưng lạnh lùng Tôi đã sai rồi.
em hãy coi như tôi và em như chưa từng quen biết đi
*Nói xong cô quay lưng