Diệp Tĩnh Thanh cảm thấy lạnh sóng lứng khi đứng cạnh Tôn Thất Thiên rồi quay sang nói với Thịnh Bích:
- Xin lỗi cậu! Tôi....!không thể về với cậu được
Thịnh Bích nhìn được sự sợ hãi của Diệp Tĩnh Thanh nên cũng không nói gì thêm vì cô cũng rất rõ Tôn Thất Thiên là người đáng sợ như thế nào.
Cô bác sĩ khám cho Bạch Lan đi ra gọi:
- Cô Bạch đã tỉnh người nhà có thể vào thăm được rồi à!
Bạch Phong cùng Thịnh Bích đi vào thăm Bạch Lan.
Họ vừa đi vào phòng thăm thì Tôn Thất Thiên nắm lấy tay của Diệp Tĩnh Thanh lại dãy kế để cô ngồi xuống, nói với giọng sắt lạnh:
- Diệp Tĩnh Thanh em gan thật, tôi chưa từng nghĩ tới là em dám dùng búa để đập cửa kính cứu cô ta.
Một mình đưa cô ta đến đây
- Tại sao anh lại ép cô ấy uống thuốc phá thai?
- Tôi không hề
- Anh nói dối
- Tôn Thất Thiên tôi không bao giờ dùng lời nói dối với dạng người như cô ta.
- Anh không làm thì ai làm?
- Em hỏi tôi sao? Tôi nhắc lại một lần nữa tôi chưa từng ép cô ta uống thuốc phá thai
Vệ sĩ Lâm bên cạnh lên tiếng:
- Là tôi, xin lỗi tôi đã tự tiện cho người đàn bà như cô ta uống
Diệp Tĩnh Thanh đứng dậy khập khểnh tát cho anh ta một bạt tay, tức giận:
- Cô ấy làm sai nhưng đứa bé không có tội.
Đời nào người mẹ làm sai lại bắt đứa con nhỏ chưa tới 3 tháng tuổi không liên can gì phải chịu tội thay
- Tôi xin lỗi!
Tôn Thất Thiên:
- Anh về đi, hôm nay tôi tự lái xe về được
- Vâng!
Anh quay sang nói với Diệp Tĩnh Thanh:
- Em đền tôi đi
- Đền gì chứ?
- Cửa kính
- Bao nhiêu tiền?
- 1 tháng lương của em
- Cái gì? Kính anh mua ở đâu mà mắc vậy? Tấm kính mà tôi mua có khi chưa tới 5000 tệ
- Tôi không sài đồ dõm.
- Anh đúng là sài tiền phung phí
Anh nhìn xuống chân băng bó vết thương của cô rồi kéo cô ngồi xuống, hỏi:
- Chân còn đau không?
Cô ngạc nhiên khi nghe anh hỏi rồi lắc đầu.
Anh ta lấy ra trong túi quần một chay thuốc nhỏ, cô chưa bao giờ thấy loại thuốc này có bán tại Trung Quốc
- Thuốc này là ....?
- Tôi mua bên Anh, ở đây không có bán, có tác dụng rất tốt
Cô lấy trong bóp tiền ra 500 tệ đưa anh ta
- Trả anh tiền thuốc
Anh cười lớn lên vỗ lấy má cô:
- Tôi mà lại sài thuốc 500 tệ
- Trời ạ, thuốc trị vết thương 500 tệ là rất đắc rồi đó
- Thôi vậy, tôi cũng nhận vì lòng tốt của em, chúng ta đi ăn tối
Cô bất ngờ vì sự dịu dàng của anh:
- Ăn tối ?
- Sáng giờ chắc em chưa ăn gì, bây giờ chúng ta đi ăn bù.
Tôi đói rồi
- Đi ăn với anh nói thật không thoải mái chút nào
- Vậy sao?
- Anh ăn ở những nơi không hợp với tôi
- Vậy em mời đi.
- Cũng được, coi như lời cảm mơn về chay thuốc.
Tôn Thất Thiên láy xe đưa Diệp Tĩnh Thanh đến phố ẩm thực như lời cô nói, thật ra Tôn Thấy Thiên trước đây từng đi ăn cùng cô trước đây.
Nhưng từ sau khi chia tay cho đến nay anh chưa từng đến.
Cô và anh đi đến một quán ăn nhỏ đông nghẹt người.
Anh nhìn cô nhướn mài:
- Trả ơn chai thuốc bằng cách đưa tôi