-Ý bác là sao ạ?
- Con yên tâm đi sớm muộn bác cũng giết nó, chỉ cần nó chết thì con và thất thiên có thể ở bên nhau
- Cám ơn bác đã tác thành cho con ạ
- Thu thu à, ta đây không còn sống được bao lâu nữa nên tâm trạng của ta là mong Thất Thiên và con có thể ở bên nhau
- Cám ơn bác đã luôn ủng hộ cho con
Tôn thất thiên chạy đến quán hả cảo, nhưng rất tiếc vì quán đóng cửa đến tận 3 ngày.
Anh điện cho Diệp Tĩnh Thanh:
“ thanh thanh à, xin lỗi em, quán há cảo đóng cửa đến 3 ngày nên anh không mua cho em được rồi”
“Không sao đâu, lần nà không ăn được thì lần khác ăn”
“ 2 ngày nữa em cố gắng giữ Thịnh Bích ở nhà giúp anh họ em được không?”
“ Được em sẽ cố gắng, anh còn hút thuốc không?”
“ Còn, anh vẫn còn”
“ Còn uống rượu không?”
“ Còn”
“ Những thứ đó không tốt cho anh, anh hạn chế lại nha”
“ Anh còn mong anh chết sớm nữa là đằng khác”
“…..”
“ Anh bận rồi, 2 ngày sau gặp lại”
“ Vâng ạ”
Diệp Tĩnh Thanh chua xót nhìn qua ánh trăng ben cửa sổ, cô là người hiểu hơn ai hết giữa thành phố X xa hoa lộng lẫy kia anh đã và đang cô đơn đến nhường nào, ân hận biết bao nhiêu về những nổi đau anh từng gây cho cô.
Lúc nghe anh nói anh vẫn con uống rượu, vẫn còn hút thuốc lòng cô đau đến quặn thắt.
còn cả câu “anh còn mong anh chết sớm nữa là đằng khác” cô đã không kìm được những giọt nước mắt.
muốn hết yêu người đàn ông này sao lại khó đến thế? Làm sao có thể bảo cô hận anh cho được, một người cố gắng sống hết lòng vì mẹ mình lại phát hiện ra bà đang dối lừa, lợi dụng thì sẽ khốn khổ đến ra sao.
Trong suốt 2 ngày tôn thất thiên vùi đầu vào công việc, sau đó chuẩn bị những thứ cần thiết đem qua cho Tĩnh Thanh, anh đem nào là bánh kẹo ngọt, mì ống, cánh gà,… tất cả đều là những thứ tĩnh thanh thích.
Đang chăm chú làm việc thì anh nhận được cuôc gọi từ “bạn nhậu” Diệp Tuấn Du
“ Đi nhậu với tôi đi, lòng tôi thực sự đang rất nặng trĩu”
“ Tôi còn phải xử lí tài liệu để 2 ngày sau sang Anh nữa.
Cậu nên tranh thủ nghĩ ngơi đi, 2 ngày nữa cậu có thể gặp thinh bích rồi”
“ Cậu đến đây đi mà”
“ Đang ở đâu”
“ Chỗ cũ”
Tôn Thất Thiên láy xe đến “ chỗ cũ” của họ, anh bước vào phòng VIP07 thì thấy Diệp Tuấn Du đang say xỉn ngồi dựa vào hàng ghế khóc.
Anh hỏi:
- Sao thế?
- Chết thật rồi, tôi thực sự không cố ý
- Cậu nói gì thế
- Do hôm đó tôi say quá nên tôi đã lỡ ngủ cùng lan bích nghiên rồi
Tôn thất thiên kinh ngạc:
- Cậu điên à!
- Do tôi quá say nên nhìn nhầm cô ta là Thịnh Bích.
Làm sao bây giờ?
- Cô ta có nói gì không?
- Cô ta đã chụp hình lại , ba mẹ cô ta bắt tôi phải cưới cô ta.
Làm sao bây giờ? Tôi và Thịnh Bích vẫn chưa làm lành được, cô ấy biết chuyện này coi như chúng tôi thực sự chấm hết.
- Ba mẹ cô ta phải Nghiên Thị không?
- Hình như là thế
- Cậu cứ để tôi, bâ giờ cậu về nhà nghỉ ngơi 2 ngày sau chúng ta có thể gặp Tĩnh Thanh và Thịnh Bích rồi, cứ để tôi lo, Nghiên Thị tôi sẽ lo giúp cậu
……NGÀY HÔM SAU…..
Tôn Thất Thiên bận một bộ