Anh đến đây làm gì? Chuyện gì lại khiến bác sĩ Diệp đến đất nước này
- Anh đến đây để tìm em, anh vẫn còn một số chuyện chưa nói với em
Sắc mặt Thịnh Bích cực kì khó chịu, giọng cô khàn đi do thời tiết đang rất lạnh:
- Vậy sao? Nếu đã có vài chuyện chưa nói vậy thì giờ anh nói đi, tôi luôn sẵn sàng nghe anh nói đây
- Anh sống không tốt chút nào từ khi em đi, anh như một tên nghiện rượu, anh và Tôn Thất Thiên ngày nào cũng đau khổ.
Tĩnh Thanh có thể tha thứ cho Tôn Thất Thiên thế sao đến nhìn tới mặt em mà em cũng không thể sao?!- giọng nói của anh bi thương đến vô cùng
- Anh không thể so sánh với Tôn Thất Thiên được! Anh ấy đáng thương hơn anh rất nhiều.
Anh tuy mất đi ba mẹ, nhưng anh có được tình yêu thương đến từ ba mẹ thanh thanh, anh có được điều kiện ổn định.
Ba mẹ Thanh Thanh đã khuyên anh, đã nói với anh sự thật nhưng đến cả họ anh cũng không tin, anh nghĩ rằng ba tôi hại gia đình anh và anh luôn cho rằng ba mẹ tĩnh thanh bao che cho tội lỗi của ba tôi vì họ có mối thâm tình gắn bó.
Nhưng không hề, dù ba tôi không phải quá chính chắn, nhưng ông ấy không bao giờ hại người.
anh chỉ vì lời nói của một cô gái mà lại làm cho tôi tưởng anh yêu tôi.
Anh vờ yêu tôi, anh vờ theo đuổi tôi, nếu hôm đó tôi không biết được có lẽ anh đã hại nát đời tôi rồi đúng không?!- Giọng Thịnh Bích mất bình tĩnh, nói trong khi người rung rẫy đau đớn xót xa.
Diệp Tuấn Du hổ thẹn vô cùng chỉ biết đứng đừ ra đó nghe cô nói mà lòng đau cứa tim gan:
- Tha thứ cho anh được không? Anh sẽ bù đấp cho em
- Nếu bây giờ tôi lừa dối anh thì anh có tha thứ cho tôi không? Anh nên về nước sớm đi, tôi không muốn phải tốn tiền thuê khách sạn ở vì có anh ở cùng nhà với tôi và Thanh Thanh trong những ngày này .
- Em… tại sao lại không ở lại? tại sao phải thuê khách sạn.
nếu em cảm thấy khó chịu anh sẽ dọn ra khách sạn, không cần phiền đến em
- Cám ơn lòng tốt của anh, chào anh tôi có việc rồi
Quả như anh sự đoán cô lạnh lùng kiệm lời với anh đến mức đó, anh đi đến nơi hẹn diệp tĩnh thanh và tôn thất thiên ở sân bay
- Bọn em chờ anh nãy giờ đấy.
anh khỏe chứ?
- Cám mơn em, anh khỏe
- Ba mẹ em thế nào?
- Rất tốt có chồng cũ Thất Thiên của em lo lắng chu toàn nên em yên tâm đi.
- Ồ, anh đã gặp thịnh bích chưa? Cậu ấy cũng đang ở đây đấy.
- Anh gặp rồi, cô ấy không muốn nói chuyện với anh- Diệp Tuấn Du buồn bã trả lời
- rồi sẽ qua thôi.
– cô lấy trong túi xách ra một chùm chìa khóa- hai anh về chung cư trước nhé, em có bản hợp đồng cần ký, chìa khóa đây mở