Ra khỏi của hàng, Tôn Thất Thiên nắm chặt lấy bàn tay Diệp Tĩnh Thanh kéo cô lên xe:
- Nói anh nghe, sao em lại hiền đến ngốc thế hả, đã có anh ở đấy, em chửi cô ta vài câu không được sao?!
- Em … em không muốn làm lớn chuyện.
- Có anh ở đó mà.
- Lỡ làm ảnh hưởng đến mấy cô nhân viên ở đó thì tội họ lắm.
- Á, cô nương ơi, sao em lại khiến anh khổ thế này, anh vì em mà làm hết sức rồi đó.
- Em… có làm gì sai đâu?
- Hazzz, anh mệt cái sự hiền lành của em rồi, sao này ai làm gì em thì cứ đánh hoặc chửi thoải mái, anh bảo kê em.
- Được, lúc đấy anh mà trốn tránh trách nhiệm là biết với em- Cô cười mãn nguyện
BIỆT THỰ CỦA TÔN THẤT THIÊN…….
- Mẹ à, hôm nay con gặp Diệp Tĩnh Thanh cùng Thất Thiên đi mua sắm đấy mẹ, họ có vẻ đã quay lại thật sự rồi, trông còn rất hạnh phúc.- Tạ Thu dùng gương mặt đáng thương đầy sự giả dối của mình để nói với bà Tôn
- Thu Thu đừng lo, ta còn ở đây cái con nhỏ đó đừng hòng bên cạnh Thất Thiên, trên đời này ta chỉ chấp nhận mỗi con thôi.
Cái con nhỏ đó nằm mơ rồi ta chấp nhận nó
- Nhưng anh ấy luôn cố chấp bảo vệ cô ta.
Anh ấy vì cô ta mà làm bẻ mặt con với nhân viện tại shop thời trang nữa
- Con nhỏ đó sớm muộn gì cũng phải ra đi, con yên tâm.
Ta sẽ thay con xử lí, con cứ bình tĩnh, có ta đây rồi
Phía cổng có tiến xe chạy đến, Tôn Thất Thiên mặt lạnh lùng bước vào trong anh có vẻ tâm trạng rất mệt mỏi.
Anh bước vào không nhìn một cái về phía bà Tôn
- Mày vừa đi gặp con nhỏ đó về đúng chứ? Mày có coi tao là mẹ mày không?! Sao tao nói mãi mà m không nghe hả - Bà Tôn tức giận quát lớn.
- …..- Anh chỉ lạnh mặt nhìn sang bà một cái rồi định bước chân rời đi
- Mày biết lí do vì sao tao lai ghét cái con nhỏ đó đến thế không??
Bước chân anh khững lại.
- Là vì nó giống Tố Du, nó giống cô ta về tính cách, về cách ăn mặc, về tác phong.
Tao khinh thường sự giả dối giả vờ như tốt bụng của nó, tao kinh tởm cái thứ như thế, cái thứ giàu sang sống trong sung sướng rồi giả vờ hiền lành.
cái thứ cướp lấy hạnh phúc của người khác
- Mẹ nói đủ chưa?- Có lẽ lúc này sự tức giận trong anh đã đi đến