Lần này Ninh Du không thể để Lý Mộ đi vòng quanh làng lần nữa, bởi vì cậu đã phải vừa đe dọa vừa cầu xin, thật vất vả mới làm Lý Mộ đưa mình xuống núi.
Trong nhà vệ sinh trống trải thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, Ninh Du mặc quần tây còn chưa khô, thân dưới lạnh cóng, cậu lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện nhiệt độ lúc này đã xuống dưới 0 độ, rõ ràng là ban ngày vẫn còn hơn mười độ, chênh lệch nhiệt trong ngày quả thực quá lớn.
Thoát khỏi phần mềm thời tiết, biểu tượng wechat hiển thị tin nhắn chưa đọc từ Lý Triều, là một câu chúc ngủ ngon.
Bởi vì trên núi không có gì giải trí, nên Ninh Du đi ngủ sớm như Lý Mộ, vô tình bỏ lỡ tin nhắn, nhưng trả lời lúc này thì thật kỳ quái, cho nên Ninh Du do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất điện thoại vào túi.
Sau khi dọn sạch đồ trong bụng, Ninh Du dành vài phút trong nhà vệ sinh để xây dựng tinh thần.
Một lần lạ, hai lần quen, hiện tại cậu đã có một loại cảm giác bất chấp tất cả, dù sao thì Lý Mộ cũng là một kẻ thô bạo không thèm để ý, cậu tại sao phải quan tâm đến cái nhìn của anh ta chứ?
Cho dù là xả trong rừng hay bị tiêu chảy vào nửa đêm, cũng chỉ có Lý Mộ biết về những điều này, hơn nữa Lý Mộ không thuộc giới xã hội của cậu, có nghĩa là hình ảnh của cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi nó.
Nghĩ đến đây, Ninh Du cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Khi cậu từ nhà vệ sinh bước ra, ghế lái của chiếc xe bán tải đã không thấy ai nữa.
Lúc đến gần, hóa ra Lý Mộ đã ngả lưng ghế, tranh thủ ngủ chờ Ninh Du đi ra.
Ban đêm gió mạnh càng thêm cuồng bạo, áo khoác ngoài của Ninh Du không phải là loại áo dày chống sương giá, cậu run rẩy bước lên xe, nhanh chóng dùng hơi thở sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của mình.
Bên kia Lý Mộ ngủ không sâu lắm, nhìn thấy Ninh Du lên xe, liền ngồi thẳng trở lại, lười biếng hỏi: “Thoải mái không?”
Ninh Du không sợ cái gì, chỉ sợ bị Lý Mộ trêu.
Rõ ràng câu hỏi này có chưa ý giễu cợt, cậu không biết trả lời như thế nào, cuối cùng lại là thành khẩn xin lỗi: “Thực xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của anh.”
Lý Mộ bỏ suy nghĩ muốn cười sang một bên, liếc mắt nhìn Ninh Du, chỉ thấy chiếc chóp mũi xinh đẹp ửng đỏ vì lạnh, theo lực hít thở mà phồng lên.
Anh lấy một chiếc áo khoác dự phòng ở ghế sau, tùy tiện ném lên đầu Ninh Du, nói: “Cầm lấy đi.”
Mùi thơm thảo dược xông lên mặt, Ninh Du từ dưới lớp áo thò ra hai con mắt, hít một hơi, kết quả là hít toàn mùi mồ hôi và bụi.
Không biết áo khoác đã ở ghế sau bao lâu, Ninh Du nâng cằm lên, lộ ra cả khuôn mặt, thì thào nói: “Có mùi hôi.”
Lý Mộ giả vờ muốn đem áo khoác cất đi: “Vậy đưa nó cho tôi.
“
“Không.” Ninh Du quấn chặt áo khoác, “Tôi lạnh.”
Ninh Du cởi quần tây đen treo bên lò sưởi tiếp tục hong.
Đến sáng hôm sau, nó đã khô hoàn toàn, khi mặc lên người vẫn còn vương lại hơi ấm.
Lý Mộ đang xay hạt cà phê trong bếp, khi thấy Ninh Du thức dậy, anh hỏi: “Cậu uống cà phê Mỹ hay latte?”
Hai thứ kia đơn giản chỉ khác nhau ở chỗ hoặc là thêm nước hoặc là thêm sữa, lý trí muốn Ninh Du chọn cà phê Mỹ, nhưng sự không chịu thua kém khiến cậu từ bỏ lựa chọn an toàn.
“Tôi uống latte.” Ninh Du đi tới bồn rửa tay.
“Cậu chắc chứ?” Lý Mộ nhướng mày hỏi.
“Tôi không yếu ớt như vậy.” Ninh Du đáp lại.
“Được thôi.”
Lý Mộ không quan tâm, tuy rằng có lúc anh cảm thấy Ninh Du rất khó hầu hạ, nhưng nhìn thiên nga trắng tao nhã ngượng ngùng, Lý Mộ sẽ thấy có chút buồn cười.
Sau khi Ninh Du nhàn nhã rửa mặt xong, Lý Mộ bên này vừa lúc dùng máy pha cà phê để đánh bọt sữa.
Anh lắc bình sữa trong tay để bọt sữa mịn và đều, sau đó gõ hai lần lên bàn để làm vỡ bọt sữa lớn hơn trong bình, sau đó bất chợt, anh đổ nó ra cốc cà phê vẽ thành một bức tranh.
Khi Ninh Du đến bàn và ngồi xuống, thứ đập vào mắt cậu là một con thiên nga trắng giống như thật đang trôi trong chiếc cốc.
“Đây là?” Ninh Du kinh ngạc hỏi.
“Cậu.” Lý Mộ lau sạch sẽ bình sữa, rót thêm một cốc, tự mình vẽ một chiếc lá đơn giản.
“Anh đổ sữa vẽ thành sao?” Ninh Du biết Lý Mộ sẽ cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhưng cậu vẫn nhịn không được lấy di động ra, chụp bức thiên nga trắng mỹ lệ.
“Ừ.” Lý Mộ cầm lấy ly cà phê, ngồi xuống đối diện Ninh Du.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng, vẫn như cũ không phong phú, nhưng có lẽ là do sáng sớm đã bất ngờ, nên lát bánh mì bình thường cũng khiến Ninh Du cảm thấy hài lòng.
Tin nhắn tối hôm qua của Lý Triều còn chưa có hồi âm, Ninh Du liền gửi bức ảnh cậu vừa chụp, sau đó thêm vào dòng chữ: Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ rất sớm, không thấy tin nhắn.
【 Lý Triều: Chào buổi sáng.
】
【 Lý Triều: Con thiên nga này vẽ rất đẹp.
】
【 Lý Triều: Đó là nghệ thuật của cậu sao? 】
Ninh Du sao có thể biết loại nghệ thuật này, nhưng rõ ràng Lý Triều không hiểu tại sao cậu lại gửi bức ảnh đó, anh ta đang suy đoán ý