Một hành lang bằng gỗ bao quanh bức tường của ngôi nhà, Ninh Du cởi quần áo ra đáp lên lan can hành lang, sau đó đứng chân trần trên bệ bê tông bên cạnh.
Nền sân có độ dốc để thoát nước, ở góc cũng có ống dẫn nước đi, xem ra đây chính là “phòng tắm” chưa hoàn thành trong miệng Lý Mộ.
Đồ dùng để tắm rửa được đặt ở chỗ cao nhất trên mặt sân, nhưng chúng chỉ là một chai dầu gội đầu và một miếng xà phòng.
Ninh Du cầm miếng xà phòng lên ngửi, nó có mùi thuốc bắc, y hệt như trên người Lý Mộ.
Mùi hương là thuộc tính riêng của mỗi người, Ninh Du không muốn trên cơ thể mình có mùi của người khác, vì vậy cậu trả lại miếng xà phòng về chỗ cũ.
Lúc này, một cơn gió thu thổi đến, khiến Ninh Du lạnh đến mức nổi da gà.
Giữa bị lạnh và bị bẩn, Ninh Du tình nguyện chịu lạnh.Tuy nhiên, trải nghiệm lần đầu tiên được tắm ngoài trời không dễ dàng như cậu tưởng tượng, mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua, hai hàm răng trên và dưới của Ninh Du lại run lên bần bật, tạo ra những tiếng va chạm nhỏ.
Cũng may, nhiệt độ của nước nóng đủ cao, sau khoảng một hai phút, Ninh Du dần dần thích nghi với nó và bắt đầu tẩy rửa cơ thể với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời.
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xẹt qua tán cây bạch dương cách đó không xa, Ninh Du sợ tới mức nhanh chóng dừng động tác đang làm lại, sợ hãi nhìn chằm chằm phương hướng có động tĩnh.
Nghe nói trong rừng này có thú dữ, nhưng không xui đến mức chọn đúng lúc cậu đi tắm mà xuất hiện đấy chứ?
Nếu bị dã thú tấn công trong lúc trần chuồng… thì còn chẳng bằng bị ngựa đen dẫm chết.
Lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, hơn nữa cửa sổ phòng bếp có chút ánh sáng hắt ra, Ninh Du nhìn kỹ một hồi, phát hiện bóng đen nhảy cẫng lên trên cây bạch dương chính là một con sóc.
Không biết nó là giống loài gì, mà toàn thân đều màu đen, trên bụng có một cái vòng tròn trắng, những sợi lông linh tinh trên tai nó dựng đứng lên cao, phía sau thấp thoáng cái đuôi bông xù to lớn.
Nó núp sau thân cây bạch dương, vươn cái đầu nhỏ ra, dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn Ninh Du.
Ninh Du đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, Lý Mộ còn nói ai thèm xem cậu tắm, vậy đây không phải là một khán giả nhỏ hay sao?”
Trải nghiệm học cưỡi ngựa khiến Ninh Du vô cảm với những con vật nhỏ, cũng không biết làm thế nào để đối phó với chúng.
Cậu vốn quay lưng với nhà gỗ, hướng mặt về phía rừng Bạch Hoa để tắm rửa, nhưng hiện tại một đôi mắt lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh rừng Bạch Hoa, khiến cậu chỉ đành tự thân xoay chuyển 90 độ, đối mặt với căn nhà tiếp tục tắm rửa.
Điều này còn chưa đủ.
Mặc dù đôi mắt của sóc nhỏ rất trong sáng và ngây thơ, nhưng Ninh Du luôn cảm thấy mình đang bị nhìn trộm.
Cậu lựa chọn ngồi xổm xuống che đi bộ phận quan trọng, lúc này sóc nhỏ liền vọt đi và biến mất, bên kia tiếng giày Martin giẫm lên hành lang gỗ vang lên.
“Cậu không cần khăn tắm sao?”
Lý Mộ cầm khăn tắm bông màu trắng sạch sẽ đứng ở một bên hành lang, hắn không e dè mà nhìn xuống Ninh Du đang ngồi xổm trên mặt đất.
Ninh Du sững sờ, cái tên này làm sao vậy? Cậu đang tắm mà!
“Để đây cho cậu?”
Không thấy Ninh Du trả lời, Lý Mộ hỏi lại một câu, ánh mắt nhìn về phía quần áo vắt trên lan can gỗ.
Ninh Du cao chưa đến 1,75 mét, khung xương nhỏ nên sau khi thu gọn thành một quả bóng sẽ càng trở nên bé xinh hơn.
Dáng người cậu rất cân đối, sau khi ngồi xổm xuống, đầu gối có thể vượt quá vai, sự kết hợp giữa đường thẳng xương đùi và đường cong ở lưng gợi cho Lý Mộ nghĩ đến… một con thiên nga trắng.
Thiên nga trắng vẫn giữ bộ dáng ngơ ngác, Lý Mộ liếc mắt nhìn hai lần, sau đó đem khăn tắm đặt ở trên lan can, xoay người trở lại căn nhà gỗ.
Sau khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cảm xúc của Ninh Du lúc này mới dâng lên, tự hỏi tại sao tên man rợ này lại lỗ mãng đến mức không thèm đánh động một tiếng?
Tất nhiên cậu đã tính đến vấn đề lau người sau khi tắm, trên người Ninh Du luôn mang theo khăn bông quanh năm để lau mồ hôi và đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
Bây giờ chính là một tình huống khẩn cấp điển hình, cậu đã sớm nghĩ đến việc dùng khăn tay để lau khô người, căn bản chưa từng nghĩ đến việc dùng khăn của Lý Mộ.
Lý do của việc không sử dụng nó cũng rất đơn giản —
Cậu ta bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, không thích sử dụng khăn tắm của người khác.
Mặc dù dùng khăn tắm có thể rút ngắn thời gian lau người rất nhiều, nhưng Ninh Du vẫn lấy trong áo khoác ra một chiếc khăn vuông nhỏ, cố chịu lạnh để lau những giọt nước trên người mình.
Khi quay lại nhà, ngoài trời đã hoàn toàn tối mịt.
Nhìn thấy hai cái bát và hai đôi đũa trên bàn ăn, Ninh Du tạm thời gạt cảm xúc sang một bên.
Cho dù Lý Mộ có bất lịch sự đến đâu, thì anh ta vẫn luôn là ân nhân cứu mạng của Ninh Du, chuẩn bị khăn tắm cho tắm cho cậu, chuẩn bị cả bữa tối cho cậu, đến lúc này, Ninh Du vẫn rất biết ơn Lý Mộ.
“Tôi có thể dùng một chút sữa dưỡng thể của anh không?” Ninh Du hỏi.
Lý Mộ vươn tay qua cốc nước súc miệng trên bệ cửa sổ cầm lấy một cái chai nhỏ, ném vào tay Ninh Du.
“Đại Bảo?” Ninh Du chưa bao giờ sử dụng nhãn hiệu nội địa này, sau khi xem xét cẩn thận, cậu hỏi Lý Mộ, “Cái này bao nhiêu tiền?”
Lý Mộ nói: “Không đắt.”
Ninh Du thật sự không có khái niệm này, hỏi lại: “Không đắt là bao nhiêu?
Thật ra Lý Mộ cũng không nhớ rõ giá cụ thể, hắn ước chừng, “Hai mươi.”
Ninh Du há hốc mồm.
Đối với Ninh Du, một người thường sử dụng lamer như một loại kem dưỡng da, thì mức giá kia quá rẻ, đến nỗi cậu ta thậm chí còn băn khoăn liệu sản phẩm chăm sóc da này có hiệu quả hay không.
Nhưng thời tiết ở Tân Cương thực sự rất khô, Ninh Du không dám không dưỡng ẩm, cuối cùng vẫn phải vui vẻ mở nắp chai lớn màu đỏ đậm chất lễ hội đó.
Mùi hương của nó