Lý Mộ còn rất nhiều tài liệu cần đọc, anh ngồi trên ghế mà Lý Triều vừa ngồi, vỗ vỗ đùi mình, hỏi Ninh Du: “Em có muốn qua đây không?”
“Cái này có vẻ không ổn lắm?” Mặc dù nói như vậy, nhưng Ninh Du vẫn ngồi trên đùi Lý Mộ, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi hỏi: “Đây là văn phòng của Lý Triều đúng không? “
“Anh ấy đã từ chức, hiện tại là văn phòng của tôi.” Lý Mộ vòng tay trái ôm Ninh Du, tay phải lật tài liệu.
“Anh định dùng bao nhiêu tiền để giải quyết vấn đề ô nhiễm của nhà máy?” Ninh Du tựa vào cổ Lý Mộ, theo anh đọc bản báo cáo đầy màu sắc.
“Bao nhiêu bây giờ vẫn chưa xác định được, nhưng nhất định phải giải quyết xong vấn đề này.” Lý Mộ nói, “Còn nhớ lúc trước tôi nói vấn đề ô nhiễm là do anh trai chi tiền giải quyết không?”
Ninh Du gật gật đầu, mái tóc bồng bềnh lướt quá vành tai Lý Mộ.
“Không chỉ tốn tiền trả từ trên xuống mà còn phải lót cả phía dưới.” Lý Mộ nói, “Anh trai tôi cũng đã tự ý thức được, cứ rải tiền như này không bằng nộp phạt từ trước, như vậy chúng tôi sẽ có cơ hội giải quyết sạch sẽ vấn đề và lịch sử đen tối cùng một lúc.”
“Vậy đây là cách giải quyết sai ngay từ đầu.” Ninh Du nói, “Tại sao lại không nhận ra ngay từ đầu? “
“Trước đây làm gì có khái niệm bảo vệ môi trường?” Lý Mộ nói thêm, “Thế hệ cũ luôn luôn phát triển theo cách này.
Không dễ dàng để hậu bối có thể thay đổi.”
“Bây giờ cũng chưa muộn.” Ninh Du vòng tay ôm cổ Lý Mộ, đặt lên chiếc cằm bóng loáng một cái hôn, “Em tin anh.”
“Du Du.” Lý Mộ dùng tay trái bóp chặt má Ninh Du, “Đây là công ty, không được phép nghịch ngợm.”
“Em có nghịch gì đâu?” Ninh Du chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội mà vặn vẹo đôi mông, tạo áp lực lên loài động vật hoang dã nào đó.
Lý Mộ hơi híp mắt lại, để báo cáo trong tay xuống, trầm giọng nói: “Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra em là một cậu bé hưng nhỉ?”
“Em hư sao?” Ninh Du nhìn Lý Mộ, không biết dũng khí từ đâu ra, không xấu hổ mà gọi một tiếng, “Anh trai.”
Lời vừa nói ra, Ninh Du liền đỏ mặt.
Làm sao cậu có có thể gọi một tên mới 25 tuổi là anh được chứ?
Nhưng phải thừa nhận, chiêu thức này rất hữu dụng, Lý Mộ gần như ngay lập tức phá vỡ hàng phòng ngự, vồ lấy cổ Ninh Du, hung hăng cắn chặt môi cậu.
Nhưng mà, đúng lúc này, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị bật mở, thư ký của Lý Triều nghiêng người nói: “Anh Lý, có người từ Cục Môi trường gọi đến nói…”
Động tác của cả ba đều cứng đờ, vẫn là người thứ ký phản ứng lại trước, với nghiệp vụ cùng ứng biến tốt lập tức nói thật nhanh: “Hai giờ chiều chúng ta họp”, còn nói thêm “Xin lỗi, quấy rầy rồi”, sau đó nhanh chóng biến mất sau cánh cửa trượt.
“Anh tôi chắc không làm loại chuyện này ở văn phòng.” Lý Mộ thu hồi ánh mắt từ xa, nhìn Ninh Du trong tay hỏi: “Muốn tiếp tục không?”
“Bỏ đi, thật là xấu hổ.” Ninh Du đỏ mặt nói, cậu tin rằng chắc chắn sẽ không có người nào vào phòng làm việc này nữa, nhưng nghĩ đến chuyện thư ký đang canh cửa, thì lại đột nhiên mất hứng, “Mấy ngày nay anh sống ở đâu? Không thì buổi tối đến nhà anh đi.”
“Ngay dưới tầng nhà em.” Lý Mộ bổ sung, “Tạm thời thuê một căn ở đó.”
Ninh Du liền nghĩ, tối hôm qua Lý Mộ sao có thể vào say khướt mà đi đến tiểu khu chỗ cậu được, mức độ an ninh của khu này cũng không phải quá tệ, hóa ra Lý Mộ cũng là người ở chỗ này.
“Tôi còn chưa thu dọn hành lý, em có chắc muốn đến nhà tôi không?” Lý Mộ hỏi lại.
“Có.” Ninh Du nói, “Em giúp anh dọn dẹp.”
Nhìn thời gian đã gần đến bữa trưa, Ninh Du không thể việc bỏ cả một ngày, vì vậy hai người đi ăn cơm cua ở gần công ty, sau đó ai về công ty nhà ấy làm việc.
Trước đó, Lý Triều đã đề cập đến việc tìm kiếm lợi ích của các dự án bảo vệ môi trường, điều này đã mở ra cho Ninh Du những ý tưởng mới.
Trở lại công ty, cậu gọi một người từ bộ phận phát triển chiến lược đến văn phòng của mình để thảo luận về ưu và nhược điểm của các dự án mới.
Nhưng nó không phải là một cuộc thảo luận, nói thẳng ra chính là điều tra một chiều.
“Ninh tổng, khái niệm ‘bền vững’ của anh hơi sai.
Thế nào là bền vững? Có kế hoạch lộ trình cụ thể không?”
“Ví dụ, chúng tôi có một mỏ quặng sẽ được khai thác trong vòng năm năm, vì vậy tất nhiên chúng tôi phải áp dụng các phương pháp bền vững.
Lộ trình phát triển và kéo dài vòng đời khai thác của mỏ.
Nhưng anh lại chỉ xem việc đầu tư vào dự án này có thể mang lại lợi ích gì cho công ty?”
Nghe xong, Ninh Du dần nhận ra một điều, phát triển bền vững nói rằng nó là vì môi trường, nhưng trong phân tích cuối cùng, nó vẫn là vì lợi ích của con người, mọi thứ đều gắn với lợi ích.
Sau khi nghĩ đến trình độ này, Ninh Du đột nhiên thông suốt.
Cậu cảm thấy mình phải thay đổi cách suy nghĩ, nếu không thì bảo vệ môi trường sẽ luôn chỉ là lời nói, và Ninh Tâm sẽ không bao giờ đồng ý với dự án của cậu.
“Chuyện ngày hôm nay cứ như vậy đã.”
Thực ra Ninh Du vẫn còn rất nhiều ý tưởng muốn chia sẻ, nhưng không hiểu sao hôm nay bụng của cậu thật sự không bình thường.
Có thể là do bữa trưa đã ăn cua, cua cái tháng mười là lúc bụ bẫm nhất, hơn nữa còn ăn với Lý Mộ, món gì cũng ngon, Ninh Du vô thức ăn rất nhiều, cuối cùng còn lăn khỏi quán ăn.
Sau khi vội vàng đi vào nhà vệ sinh, bụng Ninh Du đã bình tĩnh trở lại.
Điều này cũng dạy cho cậu một bài học – sau này không được ăn quá nhiều cua.
Sáu giờ chiều, Ninh Du tan sở đúng giờ, khi cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, Lý Mộ đã đợi sẵn ở ven đường.
Nhiều nhân viên công ty đã nhận ra vị phò mã mới này, họ ghé tai nhau xì xào bàn tán.
Ninh Du đi tới gần Lý Mộ, hào phóng khoác lấy cánh tay của anh,