Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?

Chương 21-22


trước sau

Chương 21: Cuộc điện thoại cuối cùng trước khi chết.

Hắn đúng là một kẻ mắc bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng, vì cho là cô đã giấu đi đứa bé, liền lập mưu tính kế giày vò cô bắt cô giao ra, vì nghĩ rằng cô là một cô gái thích giả vờ ra vẻ, thế nên cô làm cái gì trong mắt hắn đều là đang giở thủ đoạn…

Từng câu từng chữ đều không ngừng mà bôi nhọ sỉ nhục cô. Khiến tâm cô vì vậy trở nên băng giá.

“Cô nói cái gì?” Mặt của Cung Âu ngay lập tức xuất hiện tia hung ác.

“Cung tiên sinh, đến giờ uống thuốc rồi.” Thời Tiểu Niệm thờ ơ nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Có lẽ chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng có thể chữa được, anh phải cố gắng lên, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Một giây tiếp theo, cô đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà quăng xuống đất.

“Phịch.”

Tiểu Niệm nặng nề rơi xuống, bên trong cơ thể cũng đau đớn đến kịch liệt.

Một chân Cung Âu đạp lên đùi của cô, trừng mắt giận dữ nhìn cô, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết: “Cô có biết cô bây giờ chính là đang muốn tự tìm đường chết?”

Dễ phẫn nộ, kiêu căng quá mức đều là những biểu hiện của chứng rối loạn kia, nhưng đến bây giờ cũng không có ai dám đứng trước mặt hắn mà đem chuyện này ra chế giễu hắn.

Đúng là một người không hiểu chuyện… Cô đã động đến ranh giới cuối cùng của hắn rồi.

Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa.

Cung Âu ở trên đùi của cô tàn nhẫn dùng sức giẫm lên một cái, cuối cùng cũng nhịn xuống tâm trạng muốn giết người, nghênh ngang xoay mình rời đi. Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng.

Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, tựa như chiếu lên một khúc gỗ, cả người cô hầu như một chút sức sống cũng không còn.

Ngay cả cảm giác cũng không có.

Thật lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới từ dưới đất ngồi dậy, đau đớn vén váy, chỉ thấy trên đùi có một mảng lớn ửng đỏ.

Chính là do Cung Âu vừa rồi vì giận dữ mà đạp lên.

Cô cố ý làm cho Cung Âu tức giận, cô biết rất rõ là không nên chọc giận những người mắc chứng rối loạn nhân cách như hắn, nhưng vẫn là đã chọc giận rồi.

Thế nhưng nếu như cô không làm vậy thì ngày hôm nay cô tuyệt đối không thể thoát khỏi việc bị hắn cưỡng bức thêm một lần…

Cô nhìn ra được, cô càng nhẫn nhịn lấy lòng hắn thì hứng thú của hắn đối với cô lại càng lớn, việc này hoàn toàn đi ngược lại với mục đích ban đầu của cô là giành lại tự do cho bản thân.

Cô không muốn…

Cô không muốn đã đánh mất thân thể, tôn nghiêm lại còn không có được tự do, vậy thì cô tự nguyện chết đi.

 

Chương 22: Trong rừng rậm ba ngày

“Thiếu gia.”

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, Tạ Lâm Lâm các cô cũng chỉ là khinh thường mà quét mắt qua

hắn.

Phong Đức không khỏi lắc đầu, cái này là lúc Tiểu Niệm cùng nứ nhân lớn nhất của thiếu gia bất đồng.

Nữ nhân bên cạnh thiếu gia không có đần, đều là muốn vịn cành cây cao một bước lên trời, mỗi người nịnh nọt thiếu gia sử xuất toàn thân trễ mấy, kính dùng lớn hơn, đối với bọn họ những thứ này hạ nhân không tự chủ được mà triển lộ chân thật một mặt, các loại xì mũi coi thường các loại xem thường…

Không có giống như Tiểu Niệm, đối với bọn họ đều là vô cùng lễ phép, nhìn qua cho rằng là người có giáo dục.

“A…”

Cung Âu theo Tạ Lâm Lâm trong tay tiếp nhận một ly điều tốt rượu cốc-tai, lười biếng không lên tiếng

“Thiếu gia.” Phong Đức đi về hướng trước, “Thiếu gia, đối với Thời tiểu thư làm vậy có phải quá kích không?”

“Phong Đức, xem ra ngươi hao tâm huyết suốt đời làm quản gia đạo đức đều không được.” Cung Âu không vui.

Rõ ràng là lần đầu nghi vấn chủ nhân.

Phong đức thấp cúi đầu, cung kính mà nói, “Ta đúng là vì thiếu gia lo lắng, thiếu gia không phải muốn hài tử sao? Vạn nhất Thời tiểu thư rất bất quá…”

Cái đứa bé kia tin tức cũng tựa đá chìm đáy biển.

“Đó là ta đối với cô ấy quá mức vị tha, đợi cô ấy thường đến tần sắp tử vong tư vị, đã biết rõ nhả ra rồi.” Cung Âu đều đã tính toán trước.

“Vạn nhất…” 1

“Không có vạn nhất, cút ra ngoài, tất cả đều cút ra ngoài!”

Cung Âu hắn không muốn nghe, buồn bực mà một lần đem rượu trong tay quăng đi .

Chén rượu tinh xảo rơi xuống mang theo tiếng động, tan thành mảnh nhỏ.

Cung Âu thực sự tức giận, Tạ Lâm Lâm các nàng hai mặt nhìn nhau, oán hận trừng mắt liếc Phong Đức là kẻ gây nên. Nhưng sau đó không tình nguyện mà lui ra ngoài, Phong Đức cũng lui ra ngoài.

Trong phòng nghỉ chỉ còn một mình Cung Âu.

Hắn nhìn chằm chằm ra cánh rừng bao la bạt ngàn, nhìn qua liền thấy Tiểu Niệm bóng lưng không ngừng hướng ở chỗ sâu trong đi, mảnh mai, tái nhợt, như một u hồn…

Theo khe hở của lá mà ánh mặt trời chiếu vào người của cô, lại làm cho Tiểu Niệm thoạt nhìn càng tái nhợt, như là vô luận như thế nào đều đến không được đáy lòng của cô, cô đều không để tâm.

Thật đúng là có điều không lành.

Phong Đức là bị đẳng cấp cao nhất huân chương quản gia ngăn cản, thời khắc này ghi nhớ thân phận, cũng không nhiều lời. Hiện tại lại có thể biết làm ra vẻ nữ nhân không ngừng mà hướng hắn cầu tình…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện