Phù Âm đâm đầu vào tường mất máu, mặt đều đỏ lên, giải thích: "Kỹ năng phóng sai rồi."
Thời Việt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô có chút muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói: "Muốn xuyên tường, nhớ chú ý khoảng cách, phóng gần kề với vách tường."
Phù Âm "Vâng" một tiếng, sau khi hồi sinh liền thành thật quét quái ở khu nhà mình.
Một lúc sau, Triệu Vân gian nan lên được cấp 4, học được đại chiêu, Phù Âm nghĩ vậy, dứt khoát đi đến đường dưới giúp đỡ Lỗ Ban tăng thêm ưu thế.
Đang đối chiến với Lỗ Ban là Trình Giảo Kim của phe đối phương, trước mắt đã mất nửa cây máu, Phù Âm để Triệu Vân nhảy từ nhánh sông đi đến trong lùm cỏ, đợi Trình Giảo Kim qua đây, lập tức dùng địa chiêu đạp không phi thăng, khí thế dũng mãnh mà đánh qua ---- đáng tiếc đại chiêu đánh vào không khí, chưa thể đánh trúng được Trình Giảo Kim, thiếu chút nữa còn tạo trên mặt đất một cái hố.
Thời Việt: "........."
Em dùng đại chiêu đánh vào không khí làm gì?
Phù Âm dùng đại chiêu đánh vào không khí cảm thấy rất mất mặt, theo sau liền dùng kỹ năng 1 truy kích Trình Giảo Kim, mà sau đó, Trình Giảo Kim bị Triệu Vân đánh cho mất một chút máu, liền quyết đoán đánh ra đại chiêu, lại hồi đầy máu, làm toàn bộ thao tác nãy giờ của cô hiệu quả bằng không.
Thời Việt đánh dấu một điểm rút lui, mở miệng nói: "Đánh dã bắt người cần chú ý quan sát toàn trường thế trận, thực ra lúc nãy em nên đến đường giữa, Chân Cơ của đối phương đã dính đại chiêu trước mắt đang thiếu máu, nếu có em nhất định cô ta chắc chắn chết. Phòng ngự của Trình Giảo Kim cao, cộng thêm kỹ năng hồi máu, trang bị hiện tại của em không thể đánh chết hắn."
Phù Âm xấu hổ đáp: "Em không chú ý đến..."
Cô lúc trước chơi Tào Tháo chỉ cần bảo hộ tốt tháp ở đường trên, đợi khi làm ra được vài trang bị chủ chốt, lại xem xét tình huống có cần tham gia đoàn chiến hay không. Nhưng đánh dã cần phải đồng thời chú ý cả ba đường, lại chú ý đến khu dã bên ta và bên đối phương, thậm chí để ý cả trang bị của đối thủ, tình huống đẳng cấp, yêu cầu quan sát đại cục, so với tuyển thủ đường bên đều phải hiểu rõ hơn nhiều.
May là Thời Việt không chê cô, nhẫn nại nói: "Đổi vị trí cũng cần đổi cách chơi, không cần gấp, chơi nhiều sẽ biết thôi."
Bắt người ở đường dưới không thành công, Phú Âm chỉ có thể quay về dã khu tiếp tục quét quái.
Tiếp sau vài lần bắt người không thành công, ngược lại bởi vì đi sai bước mà tặng đầu cho đối thủ.
Nếu như nói ở trận trước Thời Việt dùng Triệu Vân đánh dã dẫn đồng đội nằm thắng, thì trận này Phù Âm dùng Triệu Vân đánh dã chính là dùng thực lực đóng băng cả ba đường.
Chạy đến đường trên giúp đỡ, vừa lúc địch nhân đang mai phục trong lùm cỏ, đừng nói lấy được đầu người ngược lại là tặng cho người ta song sát; chạy đến đường giữa giúp đỡ, kết quả bị dòng chảy của Chân Cơ cuốn đi, bị đông lạnh tới run rẩy toàn thân; chạy đến đường dưới giúp đỡ, Trình Giảo Kim một thân da dày thịt béo đánh không chết, đánh nửa ngày lại đầy máu, quả thật tuyệt vọng.
Phù Âm có chút mù mờ ---- Thời Việt nói đánh dã không được lơi lỏng, nhưng mà, nếu cô không nhàn rỗi, đồng đội hình như càng bị băng nhiều hơn?
Không bằng cô về lại căn cứ treo máy!
Giúp đỡ đều thành gây phiền!
Phù Âm đóng băng cả ba đường không dám lại đi làm loạn đồng đội, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau Thời Việt Lỗ Ban làm một tiểu lâu la.
May là Thời Việt chơi tướng sĩ nào cũng có thể dễ dàng khống chế, Lỗ Ban của anh cùng với Lỗ Ban bình thường gặp khi đấu thứ hạng trông không hề giống cùng một người, đánh đến trung kỳ làm ra một bộ trang bị, anh liền bắt đầu tung hoành toàn trường, kỹ năng lần lần đều có thể chuẩn xác phóng ra, cuối cùng cũng bởi vì anh tại trong lúc đoàn chiến một hơi lấy ba kills mà nhẹ nhàng chiến thắng.
Phù Âm với chiến tích gϊếŧ 0 bị gϊếŧ 4, tâm tình có chút ủ rũ.
Nhưng cô rất nhanh vực dậy tinh thần, bởi vì cô lúc mới chơi Tào Tháo cũng như thế, kém đến không ai dám nhìn thẳng, sau này mới chậm rãi thuần thục.
Game này tướng sĩ nhiều vô cùng, mỗi tướng sĩ đều có xúc cảm, trật tự chiêu thức, thao tác kỹ xảo không giống nhau, cô hôm nay lần đầu tiếp nhận Triệu Vân, không biết chơi cũng rất bình thường, chính là không thê nào tùy tiện chọn ra một tướng sĩ là có thể đánh đến nhập thần.
Giống như quy tắc cô đã đặt ra cho mình từ trước ----- không có tướng sĩ nào mà cô luyện không được, nếu như có, vậy lại luyện thêm 100 trận!
***
Sau khi hạ quyết tâm, Phù Âm rất nhanh hồi phục lại ý chí chiến đấu.
Cô đã có thể luyện tốt Tào Tháo, vậy nhất định cũng có thể luyện tốt Triệu Vân.
Mắt thấy gần 7 giờ rồi, Phú Âm bèn quan tâm nói: "Việt ca, chiến đội của anh tối nay có phải huấn luyện không? Anh đi làm chuyện của mình đi, em một mình tùy tiện luyện tập với máy trước."
Thời Việt cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: "Vậy được, em tự mình chơi đi. Có thể xem một chút video của các vương giả chuyên nghiệp hướng dẫn, bên trong có giảng giải chi tiết rất nhiều tướng sĩ."
Anh cư nhiên chủ động nói với cô nên xem những video công lược nào, Phù Âm trong lòng liền có chút ấm áp, lập tức nói: "Cảm ơn, em nhất định chăm chỉ xem."
Thời Việt cất điện thoại, xuống lầu tùy tiện ăn một bát mỳ.
Trùng hợp là nhà ăn mà anh ngồi, phòng kế bên cạnh vừa hay có vài người, là nhóm thiếu niên Thiên Hoàn thanh huấn luyện.
Trong đó có một thanh âm của thiếu niên đang rất phấn khích, chính là xạ thủ Hứa Trường Thiên: "Tinh Hải, huấn luyện đã nói cậu là mùa giải kế tiếp cậu đánh tiên phong chưa? Vậy Việt thần làm sao đây?"
Theo sau là thanh âm của Trần Tinh Hải: "Việt thần chắc là tạm thời ngồi ở ghế dự bị đi, tôi cũng không chắc."
Hứa Trường Thiên nói: "Thực ra, trạng thái của Thời Việt sớm đã không còn như khi xuất đạo, cậu xem mùa giải trước anh ta đều đánh ra cái quỷ gì! Cuối cùng trận đánh đó, A Kha của anh ta cũng tự động biến thành cái máy ATM, ai cũng có thể gϊếŧ!"
Trần Tinh Hải đáp: "Trận đấu đó thực ra anh ta chưa có phát huy tốt, nhưng liên minh rất nhiều huấn luyện như cũ rất kiêng nể khả năng đánh dã của anh ta."
Hứa Trường Thiên nói: "Còn không phải bởi vì anh ta lớn lên có chút đẹp sao, fan lại nhiều, tên tuổi lại lớn sao? Đánh trận lại không dựa vào khuôn mặt, sông Trường Giang sóng sau cao hơn sóng trước, trang thái của anh ta chính xác đã không được nữa rồi, sau này cậu mới là chủ lực đánh dã của chiến đội chúng ta. Tinh Hải cậu cũng không cần khiêm tốn, với trình độ hiện tại của cậu, trong các tuyển thủ đánh dã cậu ít nhất cũng đứng top 3 đi?"
Trần Tinh Hải được khen đến mức cao hứng, trong thanh âm cũng mang vài phần ý cười: "Cung không thể nói thế, người đánh dã trong giới rất nhiều người lợi hại, tôi chỉ là một người mới thôi!"
Hứa Trường Thiên cười đáp: "Tôi cũng là người mới, chúng ta cùng nhau cố gắng, dẫn chiến đội Thiên Hoàn giành lấy giải quán quân!"
Thời Việt bình tĩnh nghe đoạn đối thoại của hai thiếu niên, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười ---- giành lấy giải quán quân, các người xứng sao?
Các người đã hỏi qua vài vị đại thần trong liên minh chuyên nghiệp chưa?
Sợ rằng đến lúc thật sự ra trận chỉ có bị ngược đến quỳ xuống chấp nhận số phận bị đánh.
Hai người ở sau lưng anh thảo luận, Thời Việt vẫn luôn không thèm để ý. Trong mắt anh, hai cái tiểu tử chưa mọc đủ cánh này cùng với mấy bạn nhỏ chưa lớn không khác biệt là mấy, anh không muốn hạ thấp bản thân để tranh luận cùng bạn nhỏ, ăn xong cơm không còn việc gì anh liền xoay người rời khỏi nhà ăn.
***
Thiên Hoàn không hổ là câu lạc bộ nhà giàu, phòng huấn luyện mười phần rộng rãi.
Buổi tối bảy giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi là khung giờ vàng huấn luyện theo quy định của câu lạc bộ, tất cả đội viên đều không có khả năng vắng mặt. Hiện tại mới là bảy giờ mười phút, phòng huấn luyện vẫn chưa có âm thanh nói chuyện nào, hiển nhiên là các đội viên vẫn chưa đến.
Thời Việt vừa vào cửa, liền nhìn thấy một nam sinh đang cầm điện thoại chơi game.
Nam sinh này dáng người không cao, diện mạo thanh tú, màu da so với các em gái còn trắng hơn, mặc trên người một chiếc áo thun tay ngắn màu gạo, lộ rõ vẻ nhã nhặn.
Nhưng kỳ quái là, trên mặt cậu ta chẳng có bất cứ biểu tình nào, an tĩnh ngồi tại đó, toàn thân chỉ có ngón tay là cử động, phảng phát như là một tượng điêu khắc xinh đẹp đỉnh đỉnh.
----- Lâm Lạc Nhiên, chủ lực trung đơn của chiến đội Thiên Hoàn, liên minh chuyên nghiệp chủ ID "Lạc Thủy".
Lâm Lạc Nhiên cùng Thời Việt xuất đạo cùng một mùa giải, lại thêm trong trận đấu trung đơn và đánh dã thường xuyên liên thủ bắt người, quan hệ của hai người ở trong đội cũng rất tốt. Nhưng làm cho Thời Việt đau đầu là, cái tên này thật sự quá an tĩnh, tính cách hướng nội lại hay thẹn thùng, lúc đánh trận một chữ cũng không nói, có