Giáng sinh ngày đó, các tuyển thủ của chiến đội Mục Tiêu kéo theo hành lý tập hợp tại căn cứ chiến đội ở Thượng Hải.
Bốn người con trai kéo theo hành lý, chỉ Phù Âm là đi tay không, từ ngoài nhìn vào đặc biệt cao quý.
Nhìn thấy cô mặc chiếc váy liền mỉm cười đứng trước của biệt thự, trong lòng mấy người con trai đều cảm thấy có chút quái dị.
---- chiến đội Mục Tiêu của bọn họ, có thể chính là đội ngũ đầu tiên có nữ tuyển thủ. Đến lúc đó khẳng định khiến cho đám người trên mạng rớt hết cằm.
Lục Thanh Vũ sờ mũi cười cười, chủ động chào hỏi: "Tiểu Âm, em không mang theo hành lý, là tạm thời không chuyển qua sao?"
Phù Âm gật đầu: "Vâng, em thi xong sẽ chuyển sang. Nghe Minh thần nói hôm nay mọi người tới căn cứ báo danh, em mới tới xem có thể giúp gì không."
Lời vừa dứt, Tiêu Minh Hiên bèn đẩy cửa biệt thự đi ra, chào hỏi mọi người: "Nhanh đi vào, đem hành lý xách cho tốt."
Biệt thự ba tầng độc lập, diện tích hơn bốn trăm mét vuông, mỗi tháng tiền thuê nhà khẳng định không thấp, nhưng Minh thần rất có tiền, muốn mọi người được ở tốt một chút, vậy nên mới chọn tiểu khu có hoàn cảnh tốt ở trung tâm Thượng Hải cho mọi người.
Mọi người trước tiến vào trong, tuy rằng trước đó đã xem hình trên weixin, nhưng được tận mắt nhìn căn phòng, lại phát hiện hoàn cảnh so với hình ảnh tốt hơn nhiều.
Biệt thự được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, được thiết kế thông thoáng từ nam ra bắc, ánh sáng đặc biệt tốt, tầng một còn có một cái hoa viên nhỏ, bên trong trồng đầy các loại cây xanh mát mẻ. Phòng khách và nhà ăn có diện tích lớn, được thiết kế không gian mở khiến phòng khách đặc biệt có phong cách, đèn treo thủy tinh rũ xuống cũng đặc biệt sang trọng. Nhà ăn có một bàn lớn hình chữ nhật, có thể ngồi đồng thời tám người, phía sau có phòng bếp rộng rãi.
Tầng một còn có hai phòng, trong đó có một gian tầm mười mét vuông được sửa làm phòng họp, bên trong được sắp xếp một bàn họp, máy tính còn có thiết bị chiếu, trên tường còn treo bản đồ lớn của địa hình sa mạc trong vương giả, làm người ta cảm thấy đặc biệt thân thuộc. một phòng khác chính là phòng ngủ của huấn luyện viên trưởng Minh thần, anh muốn ở tầng một, tiện cho việc tới phòng họp nghiên cứu chiến thuật.
Tầng hai có bốn gian phòng ngủ, bốn nam đội viên mỗi người một phòng, diện tích và phong cách được thiết kế không khác biệt lắm, không có cái gì cần băn khoăn, bốn người tùy tiện chọn một phòng kéo hành lý đi vào.
Tầng ba có ba gian phòng, Tiêu Minh Hiên xếp cho Phù Âm phòng ngủ to nhất, phòng ngủ còn có riêng một ban công, ngăn cách bởi một cửa kính, đi ra ban công vừa hay nhìn thấy được hoa viên tầng một, tầm nhìn đặc biệt tốt. Hai phòng khác tạm thời để trống, ý của Tiêu Minh Hiên chính là, sau này chiến đội có bổ sung đội viên cũng có thể sẽ ở tại tầng ba.
Phù Âm đi vào phòng mà Tiêu Minh Hiên xếp cho cô nhìn---- đãi ngộ này có thể so với khách sạn năm sao rồi, trong phòng ngủ đặt một chiếc giường công chúa lớn, màn treo hình tròn rũ xuống hai bên, phong cách mười phần thiếu nữ, bên cạnh còn có bàn trang điểm và một tủ quần áo lớn. Phòng ngủ của cô so với những người khác to hơn vài mét vuông, hiển nhiên bởi vì cô là con gái, nên Minh thần đối với cô cũng chiếu cố hơn vài phần.
Được ở trong căn phòng tốt như vậy, nếu như trở thành gánh nặng của mọi người, điều này sẽ càng khiến cô ngại ngùng. Sau này phải cố gắng luyện tập nhiều hơn mới được.
Phù Âm đứng ở ban công đẩy mở cửa sổ, hít sâu một hơi không khí tươi mát, khóe miệng kéo ra một nụ cười.
Lúc Thời Việt tiến vào phòng thấy được một màn này--- cô gái tóc dài ngang vai đứng bên cửa sổ, mỉm cười nhìn xuống hoa viên tầng một, mắt hơi híp lại, biểu tình trên mặt thả lỏng lại thích ý. Đầu tim Thời Việt nhảy lên một cái, gấp rút lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Em không đóng cửa, anh vào xem phòng em, thế nào, vừa ý không?"
Thời Việt nghĩ, anh thân là đội trưởng cần phải quan tâm một chút mọi người đối với căn phòng có vừa ý hay không, cuối cùng thuận đường đi lên tầng ba.
Vừa tiến vào phòng của con gái, phong cách rõ ràng không giống, Thời Việt nhìn thấy chiếc giường công chúa nhất thời có chút ngại ngùng.
Phù Âm quay đầu qua, cười nói: "Cực kỳ vừa ý, căn phòng này so với phòng ngủ ở nhà em còn đẹp hơn."
Cô hiển nhiên rất thích căn phòng này, trên mặt treo nụ cười tươi, đôi mắt đều muốn biến thành hình trăng khuyết.
Trong lòng Thời Việt thở phào một hơi, khóe miệng không nhịn được nâng lên, nói: "Em thích là tốt rồi."
Hai người đối mắt nhau, đồng thời trầm mặc.
Từ bạn bè biến thành đồng đội, trong lòng vẫn còn có chút không quá thích ứng.
Sau một lúc, Phù Âm quyết định đánh vỡ trầm mặc, nói: "Chỉ còn một lúc nữa là tới giờ ăn trưa rồi? Bữa cơm hôm nay ra ngoài ăn hay sao?"
Thời Việt đáp: "Bọn anh tính một chút nữa đặt đồ ăn bên ngoài về."
".........." Hiển nhiên là một đám trạch nam*, chỉ biết gọi đồ ăn bên ngoài.
*Trạch nam/trạch nữ: chữ trạch ở đây mang nghĩ là nhà, trạch nam chính là chỉ bọn con trai chỉ thích ở trong nhà, ít khi ra ngoài.
Phù Âm nhịn cười nói: "Nếu không để em làm đi, phong tục ở quê nhà chúng ta, ngày đầu tiên chuyển vào nhà mới phải nổi lửa, cần phải ở trong bếp làm một bữa cơm, cũng chính là tạo nên một khởi đầu tốt đẹp. Em vừa nãy thấy gần tiểu khu có một cái siêu thị, nếu mua một ít đồ về làm chắc sẽ rất nhanh."
Thời Việt ngớ ra: "Em biết nấu ăn?"
Phù Âm gật đầu: "Biết nha. Ba mẹ em trước đây rất bận, em mỗi lần đi học về đều tự mình nấu cơm."
Hiện tại đa phần con gái đều không biết nấu ăn, không ngờ tới Tiểu Âm lại còn biết nấu ăn, điều này làm Thời Việt thực sự ngoài ý muốn.
Lúc hai người đi xuống tầng một, mọi người đang thảo luận trưa nay ăn gì, Lục Thanh Vũ đề nghị gọi cơm hợp, Diệp Phong lại muốn ăn lẩu, Lưu Tư Nguyên ngồi ở sô pha chơi với mèo, Minh thần đã mở điện thoại bắt đầu tìm kiếm các quán ăn gần đây.
Thời Việt ho một tiếng: "Tiểu Âm nói, chuyển vào nhà mới nên cần phải nấu một bữa để tạo sự may mắn, bữa cơm đầu tiên nên ở trong nhà ăn, em ấy sẽ nấu."
Một đám đàn ông cùng nhau quay đầu lại, hai mắt phát sáng, giống như túm được cọng cỏ cứu mạng.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười giải thích: "Thực ra anh đã mời cô giúp việc, sau này việc vệ sinh dọn dẹp và nấu ăn sẽ có do cô ấy phụ trách, nhưng mà, cô ấy ngày mai mới chính thức đi làm, hôm nay trong vừa hay có chút việc.... Tiểu Âm em biết nấu ăn sao?"
Phù Âm nói: "Biết ạ. Nhưng mà mọi người chọn ra một người cùng em đi mua đồ ăn, nhiều món như vậy một mình em cầm không hết."
Lục Thanh Vũ không chút do dự: "Đội trưởng đi đi."
Diệp Phong lập tức phụ họa: "Nhiệm vụ vinh hạnh như vậy, đương nhiên phải để Việt ca đi mới được!"
Lưu Tư Nguyên có chút khó khăn: "Em còn phải chăm sóc đám mèo, vẫn là làm phiền Việt thần rồi."
Thời Việt: "............."
Sao lại có cảm giác đám người này đang bán đội trưởng vậy?
Nhưng mà, cùng Tiểu Âm đi siêu thị, nhiệm vụ này Thời Việt vẫn là vui vẻ tiếp nhận, bèn dứt khoát gật đầu: "Được thôi, anh cùng em đi."
***
Hoàn cảnh ở tiểu khu rất tốt, xung quanh đều là bồn hoa và thảm cỏ.
Ở cửa tiểu khu có một siêu thị tổng hợp, Thời Việt không có đi xe, hai người trực tiếp đi bộ qua đó, mười phút đã tới.
Hôm nay bởi vì là giáng sinh, trong siêu thị có rất nhiều hoạt động, đa phần đều là giảm giá sữa tươi, giảm giá rau củ, cửa siêu thị còn có một cây thông noel, rất có không khí lễ.
Thời gian cơm trưa, người đi mua đồ ăn đặc biệt đông, còn có không ít cặp đôi đi mua hộp quà socola cho lễ giáng sinh.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thời Việt đi siêu thị mua đồ ăn.
Lúc còn đi học trong nhà có bảo mẫu giúp anh và Nhan Nhan nấu cơm, lúc học đại học lại có nhà ăn ở trường, không qua bao lâu lại vào chiến đội Thiên Hoàn, trong đội có dì giúp việc chuyên môn làm cơm. Anh tựa hồ chưa từng để tâm đến vấn đề ăn uống bao giờ, mỗi ngày đúng giờ ăn những thứ đã được bày sẵn trên bàn. Anh cũng không để ý tới việc chọn thức ăn, có cái gì ăn cái đó, có thể ăn no là được.
Phù Âm quen cửa quen néo trực tiếp đi tới khu rau củ, Thời Việt chỉ có thể đẩy xe đi sau lưng cô.
Vừa lúc kế bên có một đôi vợ chồng trẻ cũng đi mua rau, người đàn ông đẩy xe nói với người con gái phía trước: "Vợ ơi, mua trái bí đao được không, anh muốn ăn canh bí đao hầm xương." Người con gái cười đáp: "Được, em mua bí đao, anh sang bên kia mua khúc xương đi, chúng ta phân công đi mua." Người đàn ông vui vẻ nói: "Vợ là tốt nhất!"
Thời Việt nhìn cặp vợ chồng ân ái trước mặt, trong lòng nhất thời có chút xấu hổ.
Phù Âm đứng ở phía trước đang nghiêm túc chọn rau, động tác của cô rất nhanh nhẹn, nhanh chóng chọn ra vài loại rau củ đặt vào trong xe.
Thấy Thời Việt xuất thần, Phù Âm