Chớp mắt đã đến ngày công bố kết quả, hôm nay giáo sư Nghị cũng đến cùng cô, ông ấy ngồi dưới khán đài như đại diện cho cha mẹ cô nhìn thấy khoảng khắc cô tỏa sáng.
Dạ Ngọc ở phía trong cánh gà đã yên vị vào vị trí được sắp xếp từ lâu, hai bàn tay vì hồi hộp mà bất giác đan chặt vào nhau.
Phía sau cô một ánh mắt ghen tị hơn cả, cô ta đã quan sát cô ngay từ khi cô xuất hiện.
Có phải chăng là vì ngay từ khi đến Dạ Ngọc đã quá nổi bật thu hút lấy toàn bộ tầm mắt của đám đàn ông mới khiến cô ta ghen tức như vậy.
Một cô nhân viên đi đến gần cô ta.
- Cô Tô thật ngại quá, tôi có thể giúp cô chỉnh lại trang phục không?
Đây là một cuộc thi lớn nên quy định về trang phục khá nghiêm ngặt mà cô ta_ Tô Nhã Linh lại ăn mặc quá hở hang nên các nhân viên trang phục cần xử lý một chút.
Thoáng một chút những chỗ được cắt xẻ táo bạo đã được lấp đầy bằng những thứ phụ kiện khác nhau, Dạ Ngọc nhìn thấy cũng phải cảm thán.
" Không hổ danh là tập đoàn công nghiệp giải trí lớn nhất nước, phong cách làm việc lẫn hiệu quả đều không thể chê trách."
Dù được giúp đỡ nhưng Tô Nhã Linh bị nhắc nhở về trang phục như vậy khiến cô ta có phần xấu mặt.
Cô ta " thẹn quá hóa giận " mà mọi tội lỗi hết thảy đổ lên người Dạ Ngọc, nó thôi thúc cô ta nảy ra ý định xấu xa.
Lúc này, phía bên ngoài đã vang lên tiếng nói của người dẫn chương trình mở màn buổi lễ.
Mọi người trong cách gà đều hồi hộp hơn cả.
Từng thí sinh được đọc tên và lần lượt bước ra ngoài sân khấu, những đợt tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng.
Dạ Ngọc và Tô Nhã Linh là những người cuối cùng, cô ta thân thiện mà nhường cô đi trước mình.
Dạ Ngọc đứng trên khán đài có thể nhìn thấy vị trí giáo sư Nghị đang ngồi ở bàn đầu tiên nhìn cô đầy tự hào nhưng tiếp theo đó đập vào mắt cô là Mặc Đông Quân khiến cô sững người.
Mặc Đông Quân ngồi cùng bàn với giáo sư Nghị nhìn thấy ánh mắt cô hướng về mình liền nở nụ cười chào hỏi.
Nụ cười