Cao Ngạo Thiêng từ ngày gặp cô trước cổng nhà giáo sư Nghị, không đêm nào hắn không nằm mơ được gặp lại cô.
Càng muốn cô bao nhiêu hắn lại càng ghét bỏ Liễu Xuân bấy nhiêu.
Trong phòng làm việc của hắn, tiếng quát tháo chanh chua vang vọng ra tận hành lang
- Chương trình lớn như vậy, anh lại không cho em tham gia mà để cho những con ngốc mới gia nhập sao?
Cao Ngạo Thiêng em nói cho anh biết, anh nghĩ tất cả những gì anh có hôm nay đều do tài năng của anh mà có sao?
Không.
Đó là nhờ tôi tiếp ứng cho anh.
Những thứ tôi cho được đều sẽ lấy lại được nên anh cứ suy nghĩ cho kĩ lại đi.
Đúng thật là như vậy.
Những năm nay, nếu không có Liễu Xuân " ngoại giao" ở bên ngoài làm sao một Cao Ngạo Thiêng non trẻ có thể có được những hợp đồng triệu đô, làm sao xó những khoản đầu tư kết xù đó.
Một khi Liễu Xuân rời khỏi, những tên già đầu hói đó sẽ liền lần lượt mà rời đi.
Nghĩ đến đây, hắn ta cười khẩy.
- Cô nghĩ như vậy thật sao? Liễu Xuân à Liễu Xuân cô cuối cùng cũng chỉ là nơi " thỏa mãn công cộng " của những gã bụng phệ đó mà thôi.
Một tập đoàn lớn như vậy, không cần phụ thuộc vào một cái hố đen.
- Được.
Tôi chống mắt lên nhìn xem Cao Ngạo Thiêng anh không có tôi thì làm ăn được gì.
Liễu Xuân trở về " nhà" của cô ta và Cao Ngạo Thiêng, vừa vào đến phòng đã rút giận lên những món đồ vô tri.
Những mảnh vở sứ vụn vỡ vương vãi khắp nền nhà, trên cẳng chân cô ta vì va đập mạnh mà có vài mảnh vỡ cứa vào.
Liễu Xuân thất vọng mà gục đầu xuống gối òa
khóc.
Cô nhớ về những lúc vui vẻ khi nhỏ của cô và Dạ Ngọc.
Thật ra khi đó gia đình Liễu Xuân cũng chỉ mới chuyển đến trước gia đình Dạ Ngọc một tuần.
Ông Liễu lúc nào cũng đòi ly hôn nhưng bà Liễu vì thương con nên nhẫn nhịn đến lúc Liễu Xuân lên cấp hai.
Vì gia đình lúc nào cũng có tiếng mắng chửi nên ing ỏi nên mấy đứa trẻ cùng lứa trong khu đều trêu ghẹo cô, Dạ Ngọc là