Rầm! Rầm! Rầm!
Bên ngoài cả đoàn người, ai ai cũng trông dữ tợn và phách lối.
Cả bọn ngang nhiên đến đập cửa, la hét bên ngoài còn nói muốn đòi lại công bằng cho vị hôn thê của cậu chủ Mặc.
Ở đây dù chỉ là một thị trấn nhỏ, dân cư thưa thớt nhưng sự nổi bật của đám người kia đã thành công thu hút sự tò mò của đông đảo người dân trong vùng.
Ai cũng muốn chen chân vào để xem kịch vui.
- Các người đến đây ồn ào cái gì chứ.
Tôi báo cảnh sát các người đến đây gây rối các người có tin không?_ Bà Lục Yên Mỹ tức giận quát tháo.
Dạ Ngọc ở trong nhà muốn ra ngoài nói phải trái với bọn họ thì bị ông Dạ Cửu chốt cửa ngoài khiến cô chật vật trong căn phòng nhỏ.
Bất lực và tức giận.
Cha mẹ cô đã phải sống trong ngồi nhà nhỏ ở một thị trấn xa xôi thay vì cái biệt thự lớn xa hoa trước đó.
Cha cô từ một Tổng Giám đốc trên tầng cao liền bị rơi xuống đất.
Trở thành một người bình thường, sống ở một nơi bình thường, cô cũng chỉ mong ước có một cuộc sống bình thường.
Tại sao những chuyện rắc rối cứ quấn lấy cô không buông, từ tên Cao Ngạo Thiêng kia rồi bây giờ là Mặc Đông Quân còn cả vị hôn thê và mẹ anh ấy nữa.
Dạ Ngọc chật vật trong chính những suy nghĩ của bản thân, từng giọt nước mắt thấm đậm từng vết trên vải gối.
Cô thấy xấu hổ quá, bản thân cô không thể giúp ích gì cho cha mẹ nhưng lúc nào cũng mang thêm thật nhiều rắc rối đến quấy nhiễu lấy cuộc sống của họ.
Đáng lẽ ra cha mẹ cô đã có được một cuộc sống đầy đủ và vui vẻ.
Có phải không chính sự ra đời của cô đã là sai lầm?
...
Ông cụ Mặc ngồi thong thả trên ghế tựa bên cái hồ tiểu cảnh giữa vườn.
- Cậu đến công ty hủy bỏ ngay dự án đang tranh dành với bên Tiểu Quân cho tôi_ Ông cụ Mặc nói với một nhân viên đứng bên cạnh.
Cậu nhân viên sau khi nhận lệnh liền gật đầu rồi gấp rút đi ngay.
Mặc Đông Quân từ sáng sớm đã gấp gáp chạy về nhà xem Dạ Ngọc như thế nào.
Thật ra cũng là vì anh rất nhớ