-Là...!là cô chủ đã dọn dẹp qua trước khi đi ạ.
Ngày hôm đó cô ấy đột nhiên tiến vào, trong chốc lát, cầm đi không ít đồ vật.
-Thứ gì?
Trần Mạnh giả vờ nghĩ nghĩ:
-Hình như là mấy bức ảnh ạ.
Bây giờ rốt cuộc Trần Minh cũng nhớ ra, thư phòng của anh, tất cả những bức ảnh anh và cô chụp chung, toàn bộ đều không thấy đâu cả.
Anh nhìn chằm chằm chỗ trống trên vách tường, trong lòng đột nhiên sinh ra bực bội.
-Các người ra ngoài đi.
Anh ngồi lẻ loi trong thư phòng trong lòng khó chịu vô cùng.
Đã bao nhiêu năm rồi, chỉ cần anh ở bên ngoài quay về, Ái Triêm đều sẽ như hình với bóng mà quấn lấy anh.
Hôm nay không có cô, cảm thấy trống vắng vô cùng.
Anh chợt nhận ra từ trước đến giờ chưa bao giờ anh để ý sự có mặt của cô trong cuộc sống của mình mà thường coi nó như là chuyện đương nhiên, như một thói quen.
Giờ thói quen đoa đang bị cô làm cho đảo lộn.
Trần Minh nghiêm túc suy nghĩ một lát, trong lòng vô cùng xác định, giờ này khắc này anh muốn gặp cô.
Nghĩ đến đây, anh liền đứng dậy.
Vĩnh An nãy giờ chỉ dám đứng canh ở ngoài cửa, thấy anh đi ra liền đi theo phía sau, nội tâm vẫn luôn lo sợ bất an.
Có lẽ trong lòng Boss nhà cậu luôn có Ái Triêm, không phải như vẻ bề ngoài lạnh lùng mỗi khi cô tiếp cận anh.
Cũng không phải là có lẽ, mà là chắc chắn.
Chỉ có như vậy mới giải thích được cái thái độ hỉ nộ thất thường của anh khi nãy.
Trở lại căn phòng nhỏ, ngay khi vừa mở cửa Ái Triêm đã đá văng đôi giày cao gót sang một bên, nằm dài trên ghế sofa có chút thông suốt mọi chuyện.
Sau khi tiếp xúc với người Nhà họ Trần, tâm trạng của cô cũng không tốt chút nào.
Tuy rằng bản thân đã hạ quyết tâm rời đi.
Nhưng khi gặp lại mấy người đó, tâm trạng cô vẫn tuột dốc không phanh.
Nằm yên lặng suy nghĩ, nói không đau buồn là giả, trong lòng cô vẫn còn quanh quẩn lời nói của Vĩnh An.
“Từ nay không cần đi làm nữa.
Tôi sẽ trở về nói với Boss tăng tiền tiêu vặt lên cho cô”.
Cô tự cười nhạo một tiếng, rồi đau khổ vùi mặt vào gối, nước mắt cứ không tự chủ mà chảy dài.
Thì ra trong mắt những người xung quanh anh, cô chỉ là kẻ tham tiền nên mới bám lấy anh không buông.
Rốt cuộc là vì cái gì mà tình cảm của cô đối với Trần Minh lại hèn mọn đến mức này?
Thích một người cũng không sai, nhưng đơn phương thích một người thì lại là một cái tội.
Nếu người kia không đáp lại thì ở trong mắt người khác, bản thân liền biến thành đối tượng để người khác chế nhạo.
Mặc khác, có lẽ là vì Trần Minh quá mức hoàn hảo, cuối cùng người trèo cao sẽ biến thành cô.
Thế nên sau này bất luận là cô làm cái gì đi nữa, cố gắng bao nhiêu đi nữa thì những hành động đó cũng biến thành âm mưu, quỷ kế.
Cô dọn ra khỏi nhà họ Trần, để bản thân mình tự lập, nhưng trong mắt Vĩnh An, cô chỉ là đang giở trò để đòi anh tăng tiền tiêu vặt.
Cô nghẹn ngào ôm gối cố nín khóc, tự cổ động mình: “Ái Triêm, mày nhất định không được quay đầu lại, phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình”.
Mặc dù tâm trạng không tốt nhưng cái bụng trống rỗng cũng cần phải được lấp đầy.
Lau đi nước mắt trên mặt, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đã là lần thứ mấy trong tuần cô ăn mì rồi nhỉ.
Trong lúc chờ mỳ nở, di động vang lên.
Trâm Chi đang gọi đến.
Ổn định tâm trạng, cô nhanh tay bắt máy:
-Alo.
-Alo.
Chân ái.
Cậu đoán xem vừa rồi ai gọi điện cho tớ?
Ái Triêm bỏ chiếc đ ĩa úp trên tô mỳ xuống:
-Ai?
Trâm Chi cười như địa chủ được mùa:
-Chó giữ nhà của Trần Minh.
-Trần Mạnh sao? Không phải mấy ngày trước ông ta mới vừa bị mắng cong đít chạy đi sao?
-Vậy nên mới nói mặt hắn dày hơn tường công ty mình.
-Gọi làm gì cho cậu? Là tìm tớ?
-Đương nhiên.
Không tìm cậu chẳng lẽ tìm tớ?
-Lão nói có chuyện gì?
Trâm Chi cuời sảng khoái:
-Há há...Cậu không biết cái lão già đó giảo hoạt cỡ nào đâu.
Hôm nay nhé, xuống nước xin lỗi.
Nói cái gì là trớc đây không có mắt nên đã mạo phạm tớ.
Nói dông