Khi nghe những lời này, khoé môi của Ái Triêm hơi cong lên, trong ánh mắt của cô lộ rõ sự trào phúng:
-Vậy nếu tôi nói chiếc nhẫn này là của tôi thì sao? Nhẫn của tôi, tôi đương nhiên phải để nó trong túi rồi.
-Ái Triêm, đó rõ ràng là nhẫn của tao, mày đừng hòng ngụy biện.
Lúc này Trần Minh mới ngồi thẳng người chậm rãi lên tiếng:
-Đây là nhẫn hôm trước tôi và vợ chưa cưới của mình cùng đi mua, làm sao bây giờ nó lại biến thành của người khác rồi? Đừng nói là là Ngọc Minh cô quẫn quá nên nhận bừa nó là của mình đấy nhé?
Anh lẳng lặng đứng dậy kéo cô lại sát bên mình, toàn thân đem theo một luồng khí lạnh vô cùng đáng sợ, ai nấy đều toát hết mồ hôi:
-Không bằng không chứng, cô lại dám đổ oan cho cô ấy như thế, coi tôi như không khí vậy sao?
Ngọc Minh lúc này sợ lắm, nhưng cô ta không muốn chịu thua, tiếp tục đấu khẩu:
-Anh Trần Minh, chứng cứ rõ ràng như thế này rồi mà anh vẫn còn bênh vực cho cô ta?
-Vậy sao? Nhưng đó là nhẫn mà tôi mua tặng vợ chưa cưới của mình, sao tôi lại không nhận ra được.
Trần Minh cười nhạt, anh ung dung một tay ôm eo Ái Triêm, một tay đút tay vào túi quần, nụ cười trên khuôn mặt ngày một đậm hơn:
-Hơn nữa, cô nói nhẫn của cô là kim cương.
Trong khi đó nhẫn tôi mua lại là một chiếc nhẫn bạch kim rất đỗi bình thường.
Vì Ái Triêm yêu thích sự đơn giản nên tự mình chọn.
Không tin cô hãy đưa cho mọi người xem đi.
Với con mắt của những người ngồi đây tôi không tin không ai phân biệt được thật giả.
Ngọc Minh bị khí thế của Trần Minh doạ cho run lên cầm cập.
Cô ta loáy hoáy kiểm tra lại chiếc nhẫn trên tay minh, kết quả khiến cho cô ta phải giật mình.
Quả nhiên là đúng như lời của anh nói, chiếc nhẫn này không phải là nhẫn của cô ta.
Sao lại như thế được? Rõ ràng là lúc đó cô ta đã nhét chiếc nhẫn vào trong túi áo Ái Triêm rồi mà? Tự dưng lại biến thành nhẫn bạch kim, mọi chuyện rốt cuộc là sao?
-Sao vậy, cô kiểm tra xong chưa? Đúng là nhẫn của vợ tôi đúng không?
Ngọc Minh bị câu hỏi của anh làm cho xanh mặt.
Chiếc nhẫn trên tay cô ta bị Khương Đồng giật lấy đưa trả lại vào tay Trần Minh.
Anh không do dự mang chiếc nhẫn đeo lên tay Ái Triêm.
Cô hơi do dự liếc mắt nhìn anh nhưng cũng thuận theo để anh đeo nhẫn lên cho mình, sau đó quay lại nhìn Ngọc Minh:
-Giờ cô thực hiện lời cá cược của mình được rồi chứ?
Ngọc Chương thấy con gái mình bị ức hiếp thì hét lên với cô:
-Ái Triêm.
Cô đừng có quá đáng.
Trần Minh vừa ngồi xuống vừa quét mắt nhìn ông ta:
-Thế nào là quá đáng? Vợ của tôi ở ngay sân nhà bị con gái ông chỉ mặt vu khống là trộm cắp.
Chính bản thân ông lúc nãy đứng xem trò vui cũng chứng kiến cô ta tự mình nhận cược.
Sao? Nhục nhã người thì được, còn đến bản thân mình thì không nhận nỗi sao? Nếu không tôi báo cảnh sát để pháp luật giải quyết chuyện này nhé? Lúc đó không biết giới truyền thông có để cho cha con ông lớn tiếng thế này hay không nữa.
Ngọc Minh ở bên xấu hổ chịu đựng ánh nhìn không thiện cảm của những người xung quanh.
Nhưng cô ta biết, nếu mình không chịu nhận cược, chưa chắc cha con yên ổn dưới tay Trần Minh.
Lúc đó không biết ba cô ta sẽ nổi điên với cô ta như thế nào nữa.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô ta cắn răng đi tới trước, dùng ánh mắt đầy lửa hận nhìn Ái Triêm rồi bê tô súp trên bàn tự đổ lên đầu mình.
Làm xong tất thảy cô ta