Buổi sáng sớm hôm sau, Ái Triêm đang định tìm Linh Đan dặn dò chuẩn bị ít đồ ăn thay đổi cho Trần Minh đỡ ngán.
Vừa ra khỏi phòng muốn sang nhìn ông nội một chút đã bắt gặp bóng lưng rất quen thuộc đứng bên ngoài phòng kính.
Cô có chút bất ngờ:
-Ba.
Sao ba lại ở đây? Ba vào từ lúc nào?
Ba Chỉnh quay lại nhìn con gái mỉm cười, đưa cho cô một cái lồ ng cơm.
-Ừ.
Ba muốn đến thăm ông cụ một chút.
Ba có nấu cho con ít súp rong biển.
Thứ này giải rượu rất tốt.
Ái Triêm thật bất ngờ cầm lấy lồ ng bàn ba đưa.
Sao ông lại biết cô say rượu? Thấy vẻ mặt của cô, ba Chỉnh bật cười:
-Ba có gọi cho Trần Minh.
Cái thằng nhãi kia vậy mà dám lừa con uống rượu.
Ái Triêm sợ ba hiểu lầm Trần Minh nên chỉ có thể ngắn gọn giải thích đại khái chuyện ngày hôm qua một lần.
Hai ba con ngồi trên ghế bên ngoài phòng ICU nói chuyện.
Mặc dù đã được Trần Minh nói nguyên nhân nhưng ông vẫn yên lặng nghe con gái phân bua.
Trong lòng ông còn đang phân vân có nên nói sự thật với cô không.
Nhưng chưa kịp ngẫm ngợi xong thì đã thấy bóng dáng Trần Minh bước ra từ hướng thang máy bên kia.
Anh còn đang mặc đồ bệnh nhân, đôi môi tái nhợt không có chút huyết sắc, dáng vẻ khác một trời một vực với hình ảnh vị chủ tịch lúc nào cũng uy phong lẫm liệt trong ấn tượng của ba Chỉnh.
Ái Triêm chỉ liếc nhìn ba mình một cái, lập tức bước tới dìu anh ngồi xuống ghế.
-Anh không ở trên phòng nghỉ ngơi, chạy xuống đây làm gì?
Anh cười cười, lễ phép gật đầu chào ba Chỉnh:
-Anh nghe Khương Đồng nói chú đến nên xuống chào một tiếng.
Ái Triêm mới vở lẽ Khương Đồng đã báo cáo tình hình ở đây cho anh biết.
Cái người này đúng là cúc cung tận tụy thật.
Ba Chỉnh phất tay:
-Không cần trịnh trọng vậy đâu.
Ông cụ đã như thế.
Bản thân cậu phải giữ gìn sức khỏe mới được.
Xong ông nói với Ái Triêm:
-Trong lồ ng bàn có một khay cháo yến.
Con mang đổ ra đi.
Ba nói chuyện riêng với cậu ấy một chút.
Thấy ông dứt khoát bảo cô đi, Ái Triêm hơi ái ngại nhìn anh.
Trần Minh cũng liếc mắt sang cô gật đầu tỏ vẻ sẽ không sao.
Lúc này cô mới quay người đi lên tầng.
Chỉ trên phòng bệnh của anh mới có đầy đủ dụng cụ ăn uống.
Linh Đan cũng đi theo sau cô, chỉ để lại Khương Đồng ở phía xa xa bảo vệ hai người.
Hai người đàn ông lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô đi khuất.
mỗi người một ý nghĩ nhưng đều có chung một mục đích: quan tâm đ ến cô.
khi cô khuất sau bức tường, Trần Minh mới nhẹ nhàng nói:
-Chú có gì muốn nói với con sao?
Ba Chỉnh thở dài, xoay người lại, vô cùng nghiêm túc hỏi anh:
-Cậu nói thật cho tôi biết, cậu có thật lòng muốn quay lại với con bé không?
Trần Minh kiên định gật đầu:
-Không phải là muốn, mà là con rất thật lòng yêu cô ấy.
Khi ba Chỉnh thấy anh gật đầu, sắc mặt cực kỳ phức tạp:
-Nhớ kỹ câu nói ngày hôm nay của cậu.
Trong lòng cũng không quá thoải mái, nhưng ông cũng không còn cách nào khác, nhẹ giọng nhắc nhở anh:
-Con bé và cậu không phải cùng một loại người, loại người như cậu bất luận muốn cái gì đều