-Tôi rất áy náy.
Nguyên Trâm đang trên con đường thăng quan tiến chức.
Cả cuộc sống và sự nghiệp của Nguyên Trâm vốn rất bằng phẳng, cho nên sự xuất hiện của tôi như một rào cản làm chị ấy bị gấp gãy, làm chị ấy bị người khác coi thường, người nhà đay nghiến, sự nghiệp tan tành.
Catherin nói nhiều như vậy đều là đau lòng cho Nguyên Trâm nhưng lại không nói bản thân mình nghĩ như thế nào.
-Vậy cậu có đồng ý mối hôn sự này không?
Catherin không che giấu:
-Đồng ý hay không đồng ý thì có gì khác nhau đâu? Đi đến một bước này, chúng tôi nào có sự lựa chọn? Chỉ là tôi thấy không đành lòng cho chị ấy.
Trong lòng Ái Triêm hụt hẫng, đều là người có năng lực toàn diện, đều là người có xuất thân danh môn, nhưng ngay cả giới tính bản thân cũng không có quyền lựa chọn.
Lỗi không phải ở hai người nhưng vì ánh mắt nhìn của nguời đời lại trở nên bất hạnh.
Ái Triêm không biết nên nói gì nữa, bởi vì chưa từng trải qua cảm giác của Catherin, cái loại cảm giác thân bất do kỷ, không làm chủ được vận mệnh này cũng không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu được sự đau xót trong lòng Catherin.
Ái Triêm không hề bất ngờ khi Nguyên Trâm quyết định công khai mọi chuyện với gia đình.
Chị ấy là một người vô cùng có trách nhiệm, bất kể xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa thì chỉ cần đã chấp nhận Catherin thì đã chị ấy sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc Catherin cả đời.
Cô vỗ vai Catherin an ủi:
-Catherin.
Cậu nghe tớ nói này, chuyện Nguyên Trâm giải ngũ và công khai mọi chuyện cũng không có gì là không tốt.
Cậu đừng buồn vì điều đó.
Nhiều năm như vậy, tớ chơi với Trâm Chi nên rất hiểu tính tình chị ấy.
Giấu trong lòng nhiều năm cũng là một loại đau khổ.
Công khai mọi chuyện rồi tâm trạng thoải mái hơn.
Thật ra về điểm này thì Catherin đồng tình với Ái Triêm:
-Tôi biết, Nguyên Trâm cũng nói với tôi giống cậu vậy.
-Vậy thì đúng rồi, nếu các cậu đã quyết định ở bên nhau, thì phải sống thật hạnh phúc.
Đừng vì mở đầu không hoàn mỹ mà làm cho hôn sự của các cậu không được vui vẻ.
Catherin ngơ ngẩn nhìn Ái Triêm, hình như cô ấy đã hiểu được ý của cô rồi, bản thân bắt đầu với Nguyên Trâm, thật sự không phải là không được, chỉ là chịu sự chỉ trích của mọi nguời nên cô ấy thấy có áp lực, mạnh mẽ sắm vai nhân vật vợ chồng.
Sau khi Ái Triêm nghe Catherin nói hết mọi chuyện, so với sự quyết đoán của Nguyên Trâm thì Catherin mới là người thân bất do kỷ, lại tứ cố vô thân nơi đây.
Cô duỗi tay ôm lấy Catherin:
-Tin tôi đi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt lên.
Người có lòng trời không phụ.
Các cậu sẽ hạnh phúc cả đời.
Catherin ngước đôi mắt ướt nước nhìn cô gật gật đầu:
-Cậu nhanh về nhà đi.
Đêm đã rất khuya, tuy rằng từ đây về nhà cô không xa lắm nhưng Catherin vẫn không yên tâm.
Ái Triêm chỉ chiếc xe taxi ở cách đó không xa:
-Tôi gọi taxi là được.
Cậu vào nhà trước đi.
Nói xong cô nhanh chóng bước đi thật nhanh để Catherin yên tâm.
Catherin nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô lên xe mới ôm cánh tay quay trở vào, thình lình đụng phải một nguời đứng phía sau làm Catherin bị dọa giật mình, lui lại vài bước.
Nguyên Trâm không biết từ bao giờ đã đứng ở phía sau lưng cô.
Trên cổ tay còn cầm theo áo khoác.
Sau khi nhìn cô một lúc mới đưa áo khoác sang:
-Sao lại ăn mặc phong phanh thế.
Khoác áo vào đi.
Sương xuống lạnh.
Catherin nhận lấy áo khoác, vừa mới khóc xong cúi mặt không dám nhìn lên, lí nhí trả lời:
-Cảm ơn
Nguyên Trâm đút hai tay vào túi quần nhìn người trước mặt:
-Em vừa mới khóc?
Catherin cúi đầu không đáp.
Nguyên Trâm cũng không an ủi, chỉ nói một câu:
-Sau này có chuyện gì không vui, hãy nói với tôi.
Đôi mắt khóc đến đỏ bừng của Catherin nhìn chằm chằm Nguyên Trâm, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cặp mắt đẹp còn vươn nước mắt, yếu ớt mà vô cùng thu hút đánh thẳng vào trong lòng Nguyên Trâm làm cô thấy trái