Trần Minh mang trạng thái hưng phấn về đến nhà đã là buổi tối.
Lúc vào phòng phát hiện Ái Triêm không có ở đây, tâm trạng anh cực kỳ xuống dốc, bực bội mà kéo caravat xuống, tay xoa xoa mi tâm.
Cô gái của anh lại giở tính tình trẻ con giận dỗi làm loạn.
Mà lần này tựa hồ khác với những lần trước, lại không thèm để lời nói của anh vào tai.
Ném caravat lên giường, nhìn phòng ngủ trống không, anh thấy trống vắng vô cùng.
Từ trước đến nay giống như là anh đã có thói quen Ái Triêm vồ vập quanh quẩn, quấn lấy anh, cho anh sự dịu dàng ấm áp....!nhưng tất cả những thói quen ấy, từ hôm về nước đến nay đã biến mất sạch sẽ không còn.
Lấy điện thoại trong túi áo gọi một cuộc cho tài xế, liền biết sáng nay cô tự mình bắt taxi đi học.
Buổi chiều làm ổ tại cái công ty không ra hình ra dáng kia.
Chiều tối đã bỏ lơ lái xe anh phái đưa đón tự mình về lại căn phòng trọ ở đường Trần Khánh Dư.
Trong lòng Trần Minh đối với điều này có chút không vui.
Anh với tay lấy áo khoác, một mình lái xe lao đi.
_____
7 giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên.
Lúc ấy, Ái Triêm đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt quần áo.
Nghe tiếng chuông cửa, cô rửa sạch tay, chân trần từ nhà vệ sinh chạy ra, trong lòng hưng phấn nghĩ là đã có cơm ăn, một bước đi một bước nhảy chạy đến mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra thì nụ cười trên mặt như đông lại.
Phóng đại trước mắt cô là Trần Minh đang đứng đấy.
Cuộc sống luôn là như thế, thường xuyên nhân lúc bạn hưng phấn vui vẻ nhất nhét cho bạn một nắm bùn vào mồm.
Cái kiểu đưa cho một miếng bánh sau đó đâm vào lưng một dao vậy.
Ái Triêm lại lần nữa hoài nghi cô có phải được sinh ra vào khung giờ quỷ ma đi dạo nhiều nhất hay không nữa.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến, Trần Minh sẽ xuất hiện trước cửa nhà của cô, hoặc giả anh bỏ thời gian tự mình đi tìm cô.
Có coi trọng lắm thì là Vĩnh An hay Trần Mạnh đến dăm câu ba sợi truyền đạt ý anh.
Ánh mắt anh sắc lẹm rơi tầm ngắm lên mặt cô.
Ái Triêm không tự chủ được mà nhói lên một cái.
Phảng phất khiến toàn bộ thế giới của cô đều đang run rẩy bởi cái người đứng ở cửa kia.
Cô đứng ngây một lúc mới hỏi:
-Sao anh lại đến đây?
Trên đường đến đây quả thật Trần Minh đang rất tức giận, nhưng sau khi thấy Ái Triêm cùng với phản ứng của cô, ngay lập tức khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Tuy rằng biên độ cong rất nhỏ nhưng bao nhiêu đó cũng đủ dể biểu hiện rằng tâm trạng của anh không tồi.
Điều này thì Ái Triêm tự mình xác nhận.
Bao nhiêu năm trong mắt cô chỉ có anh.
Vì vậy mỗi biểu cảm, mỗi biến đổi dù rất nhỏ trên gương mặt anh cô đều nắm bát trong lòng bàn tay.
Trần Minh không trả lời cô.
Hai người đứng đối mặt với nhau nhưng lại không nói chuyện.
Bầu không khí cô đọng như là đang gặp lại cố nhân.
Trần Minh đứng yên một lúc lâu.
Anh đang chờ Ái Triêm tiến đến ôm anh, giống như trước kia.
Nhưng có chút ngoài ý muốn của anh, cô không hề động đậy.
Vẻ mặt anh trầm xuống, bước tới trước một bước, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Ái Triêm lại không tự giác mà lui lại một bước.
Bước chân của Trần Minh dừng lại, anh nhìn chằm chằm cô, trong đầu đang nổ tung khoảnh khắc cô nhẹ nhàng lui về sau một bước, đáy mắt lộ ra một tia không vui.
Anh chưa từng bị cô cự tuyệt như hôm nay.
Ái Triêm lại tiếp tục lui về sau một bước, tránh sang một bên:
-Anh vào đi.
Người ngoài cửa nhấc chân tiến vào, căn phòng nhỏ bé đơn sơ vì sự có mặt của anh nhìn lại càng thêm thảm.
Khi đi ngang qua bên người Ái Triêm, ánh mắt anh dừng một giây.
Ái Triêm đi theo sau anh, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Cô cũng từng thử tưởng tượng xem, nếu dọn ra khỏi Hạ gia, Trần Minh sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà đến cuối cùng, cô cũng không thể tưởng tượng được, anh đại khái chính là...!không có phản ứng.
Cô chưa bao giờ hy vọng mình rời đi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cô cũng rất rõ ràng địa vị của mình ở trong lòng anh.
Thế nhưng tình huống này...!anh lại tự mình đến tìm cô, có chút ngoài dự đoán.
Trần Minh một bên tiến vào, xoay chuyển ánh mắt đánh giá căn phòng của cô.
Nhỏ