Tháng sau Trâm Chi kết hôn.
Mọi công việc ở công ty hiện tại do một mình Ái Triêm gánh vác.
Lúc này cô mới thấm thía thời gian vừa qua cô bạn thân của mình đã phải vất vả như thế nào.
Đúng là trước giờ cô nhàn rỗi quá trời.
Trần Minh nằm viện hơn ba tháng.
Bao nhiêu công việc bị hoãn lại.
Mặc dù Vĩnh An vẫn đảm trách được vai trò người điều hành nhưng cũng khó chu toàn.
Do đó anh mới vừa xuất viện đã bận đến độ chân không chạm đất.
Hai người đều có công việc bận bịu của riêng mình.
Vì vậy rất ít khi gặp mặt.
Ái Triêm đến thành phố H kiểm tra tiến trình công trình khách sạn công ty đã đảm nhiệm cách đây một tháng.
Với tư cách là một trong những nhà quản lý kiêm thiết kế, cô phải tự mình theo sát quá trình thi công xây dựng và kiểm nghiệm.
Vì có thêm hợp đồng cần thương lượng nên cô dự định ở lại đây khoảng một tuần.
Trần Minh sau khi từ Pháp về gọi điện cho Ái Triêm nhưng cô không bắt máy.
Kết quả anh không kìm được mà chạy tới công ty tìm cô.
Sau khi biết cô đang ở thành phố H, anh bắt Vĩnh An đặt ngay vé máy bay chuyến sớm nhất.
Trên đường tới sân bay lại gọi cho Linh Đan xác nhận lịch trình của cô.
Con người Trần Minh ngày thường điềm tĩnh và rất tự chủ.
Nhưng một khi đụng phải chuyện liên quan đến Ái Triêm thì trở nên xốc nổi và vội vàng.
Ái Triêm đang theo đội hình thi công chỉnh đốn công việc của khách sạn không có thời gian nghỉ, sau khi kết thúc còn phải thảo luận thêm với chủ khách sạn về chất lượng sản phẩm nội thất.
Cho đến khi cô vừa cởi mũ bảo hiểm đã nhìn thấy bóng người ngồi đàn ông đứng quay lưng lại bên cạnh chiếc xe, cảm thấy mình bị ảo giác mất.
Lúc anh quay người đối diện với cô rồi, cô mới chợt nhận ra đó thật sự là anh.
-Sao anh lại ở đây? Không phải đang đi công tác sao?
Trần Minh dựa vào thân xe với trạng thái hơi mệt mỏi, ánh mắt vừa thâm tình vừa chuyên chú nhìn cô chất vấn:
-Sao anh gọi mãi cho em mà không được?
Cô lúc này mới nhớ đến điện thoại, sờ sờ túi.
Lúc thảo luận cùng chủ nhà không muốn phân tâm, cô đã tắt máy.
Vừa mở lên đã thấy vài cuộc gọi nhỡ của Trần Minh.
-Xin lỗi anh nha, Em tắt máy mà lại quên mất.
Trần Minh không thoáng nghiêng đầu,
-Ái Triêm , có phải trong lòng em không hề nhớ anh không?
Ái Triêm bị anh hỏi câu này á khẩu không biết trả lời thế nào cho phải.
Cô mặc dù rất mêt, cũng cố hết sức nở nụ cười giải thích:
-Không có, thật sự là em quên mở máy mà.
Không phải cố ý không nhận điện thoại của anh đâu.
Nói thật thì Trần Minh không hề giận cô vì cô không nghe máy.
Anh đang giận vì thấy cô đang đầu bù tóc rối mồ hôi nhễ nhại kia.
Anh giận vì cô không quan tâm tới sức khỏe của chính bản thân cô.
Ái Triêm đang muốn mở miệng giải thích tiếp, thì đã bị anh gắt gao ôm trọn vào lòng.
Cô bị bất ngờ