Trần Minh nằm trên giường, nhìn bộ dạng trốn chạy của cô làm anh buồn cười.
Nhưng dù cô có nhanh cũng đâu có nhanh bằng anh:
-Em chuyển khoản cho cô ấy không phải là được rồi sao? Có gì phải lăn tăn vậy chứ?
Ái Triêm vừa nghe câu này đã quay đầu quắc mắt nhìn anh:
-Anh nghĩ cái gì vậy hả ? Quà cưới là thể hiện thành ý, phải để đối phương biết mình xem trọng người ta.
Không thể mang tiền bạc ra để nói chuyện được.
Thấy Ái Triêm vẫn cố chấp muốn thể hiện cái gọi là thành ý của cô, Trần Minh lại duỗi tay kéo cô ngã lại vào lòng mình:
-Lát nữa sẽ cho người đưa em đi.
Mệt mỏi như thế còn muốn chạy loạn.
Không quan tâm sức khỏe của bản thân một chút nào.
Ái Triêm nghe những lời này trong lòng thật sự phẫn nộ:
-Là tại ai? Tại ai mà em phải mệt như này ? Anh đúng là đồ sắc lang.
Trần Minh cười khẽ kéo cô nằm xuống bên cạnh :
-Được rồi.
Lỗi là tại anh.
Tại anh hết.
Ai bảo em mê người đến vậy chứ ?
Cô xấu hổ kéo bàn tay đang làm loạn trên người mình lên, cắn một cái thật mạnh :
-Cho anh đau chết đi này.
Quả thật cô cắn không nương tình, Trần Minh đau đến nghiến răng nhưng vẫn cố chịu không rên một tiếng.
Ái Triêm bất giác đau lòng cho anh mà đưa tay xoa xoa vết cắn hằn lên dấu răng bầm tím :
-Anh bị ngốc hả ? Đau cũng không biết kêu lên một tiếng ?
Ánh mắt của anh chứa đầy ấm áp nhìn cô :
-Để em hả giận, đau một chút có là gì.
Em thích thì cứ cắn đi.
-Hừ.
Giảo biện.
Chỉ biết nịnh nọt.
Anh thuận thế vòng tay qua người cô, nắm lấy tay cô, ôm chặt vào lòng:
-Chỉ cần có em ở bên, việc gì anh cũng có thể làm.
Vậy mà ai đó không hề để tâm.
Trái tim nhỏ bé của cô vì những lời nói này của anh mà đập nhanh hơn một nhịp.
Trong lòng ấm áp không thôi.
Trong vòng tay ấm áp của anh, cô có chút buồn ngủ.
Thế nhưng trong thâm tâm vẫn nhớ đến chuyện quà cáp cho Trâm Chi vẫn chưa làm xong.
Đôi mắt nhắm nghiền, cô nhỏ giọng nói:
Em muốn làm cho Trâm Chi vui vẻ một chút, để cậu ấy biết rằng, ngoài người nhà, vẫn còn có người bạn như em ở bên cô ấy, quan tâm cô ấy.
Điều này không đại biểu rằng em không quan tâm anh.
Trần Minh đương nhiên hiểu ý của cô.
Cô sợ anh suy nghĩ nhiều nên đang trấn an anh đây mà.
Anh cắt ngang lời cô:
-Vậy thì chuyện này giao cho anh đi, anh có cách.
Ái Triêm hừ một tiếng, nhắm mắt lại lẩm bẩm:
-Lại nữa rồi.
Anh lúc nào cũng muốn làm theo ý mình.
Đã nói là thành ý của em.
Em phải tự tay chuẩn bị.
Nếu giao cho anh, món quà này không còn ý nghĩa, có hiểu không?
-Ừm, hiểu rồi.
Anh biết trong lòng cô đang lo lắng cái gì.
Vì vậy nếu cô không thích, anh sẽ không làm.
So với việc ép buộc cô như trước đây, hiện tại