Linh Đan nghe đến những lời này mà cười khinh thường một tiếng.
Hóa ra cũng chỉ là mấy tên xã hội đen rơm rát, mới tập tễnh ra giang hồ liền coi trời bằng vung.
Phen này Vĩnh An bị ăn quả đắng thế này không biết anh ta sẽ trả lại cho bọn hắn những gì đây.
- Mẹ kiếp! Em không nhịn được.
Thằng đê tiện đó đánh em ra nông nổi này.
Em không hứng thú với tống tiền này nọ, giết quách đi cho xong.
- Hừ!
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, lại tát cho gã kia một bạc tai:
- Mày đúng là một thằng thiếu đầu óc! Chớ có khinh thường tiền bạc con trai ạ.
Lấy được tiền, tao cho mày xử hắn thế nào thì xử.
Giờ thì đi thôi.
Tao có cuộc hẹn khác ở thành phố.
- Vậy còn thằng ấy thì sao?
Gã kia ậm ừ ôm mặt bỏng rát suy nghĩ lại.
Dù sao có tiền rồi hắn vẫn xử được cơ mà.
- Ôi dào! Cứ mặc xác nó ở đây, tao trói nó kĩ lắm! Thằng chết dẫm ấy cũng bị mày đánh túi bụi rồi còn gì, sức đâu nữa mà chạy!
Tên cầm đầu quay người bỏ đi mà miệng vẫn tiếp tục càu nhàu, chỉ vào hai tên đứng phía sau ra lệnh:
- Hai tụi bây! Ở lại canh nó, tụi tao xong giao dịch sẽ về liền!
Rồi sau đó, bọn chúng lên xe đi mất hút.
Chờ cho chiếc xe kia đi khuất, Linh Đan quay ngoắt nhìn hai tên to xác chễm chệ đứng trước cửa canh gác.
Bọn chúng cũng chẳng chuyên tâm mấy, đúng là lũ quèn!
Linh Đan chộp lấy thời cơ, cô lợi dụng bụi gai che thân hình mảnh dẻ của mình, cúi người xuống bò thật chậm, tránh gây ra tiếng động.
Cũng chẳng phải cô sợ chúng, chỉ sợ không khéo sẽ làm hại đến Vĩnh An đang bị trói nằm một đống trong kia.
Mỏm núi đá sắc nhọn, rải rác còn có những bụi gai, cô lại thận trọng bò thật chậm, thành ra đá, gai nhọn hoắc càng găm sâu vào người cô, bị cô kéo lê đi mà làm xước da thịt trắng nõn.
Linh Đan chẳng mấy bận tâm, cô đã luồn qua khóm gai rậm rạp ra phía lối sau cabin.
Khóm gai sắc nhọn vô cùng, cô cẩn thận đến mấy lách qua vẫn bị chúng găm trúng, khắp người đã bật máu, nhưng cô đã an toàn tiếp cận cabin.
Vĩnh An trở người, tay anh bị trói ngược ra sau, mọi giác quan lúc này của anh nhạy bén hơn bao giờ hết.
Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn hai tên giang hồ cười nói ngoài kia, chỉ có hai tên.
Bọn chúng hình như coi thường bãn lĩnh của anh quá thì phải.
Lúc chia tay Linh Đan, anh trở lại trụ sở ám đoàn, nhưng tới nơi mới biết lão đại đã xuất phát như thời gian định trước.
Tức là anh ấy không hề cho gọi anh về đây.
Anh đủ tinh nhạy để nhận ra có điều gì đó bất bình thường.
Sau khi nhận thấy tình hình không ổn muốn thoát ly khỏi căn cứ thì bị phát hiện.
Một đám người lạ mặt xông ra tập kích anh.
Anh đã có bấm chuông báo hiệu nhưng tuyệt nhiên không thủ hạ nào chạy tới.
Bọn chúng hăm hở cầm súng hướng tới anh mà bắn.
Nhưng nhìn thực lực của bọn chúng là biết chúng chỉ là lũ tội phạm nghiệp dư.
Vậy mà có thể lẻn vào trụ sở bí mật này của ám đoàn.
Có nghĩa là có tay trong trợ