Hiếu Minh dẫn đầu đám người chặn đường của Ái Triêm không cho cô rời khỏi:
-Ồ, đây không phải là cái đuôi của anh Minh à? Những chỗ như thế này mày cũng dám tới sao?
Một nguời bên cạnh hắn, hình như tên là Chấn Quân, cười hỉ hả chêm thêm vào:
-Không phải mày đã dọn ra khỏi biệt thự rồi sao hả? Sao? Không nỡ ra đi sao?
Vài người bọn họ nói những lời dẫm đạp người khác, lại có thể nhẹ nhàng cười cợt như đang vui đùa điều gì đó vậy.
-Các cậu có dám cược không? Con nhỏ này đi mấy ngày thì lại lăn về?
Lần đầu tiên Ái Triêm cảm thấy việc cô bỏ đi thì ra cũng có thể làm cho bọn nguời kia hồ nháo đến là vui vẻ.
Không ai để ý đến cô không hề có ý định phản ứng lại họ, tiếp tục cười cợt.
-Hiếu Minh, cậu đánh cược mấy ngày? Ừm...!ba ngày?
Hiếu Minh bật cười:
-Không, tôi cá là đêm nay.
Cả bọn cùng nhau cười đến là vui vẻ.
Ái Triêm chưa bao giờ cảm thấy mình vô cảm đến như thế.
Đối mặt với sự cợt nhã của những người này mà mặt cô không hề đổi sắc.
Cô xoay người nhìn thẳng Hiếu Minh:
-Cái đó...!chắc phải khiến cho mấy người thất vọng rồi.
Cô nhẹ nhàng cong môi, mắt không chớp nhìn Hiếu Minh:
-Tôi cược cả đời.
Anh ...!dám chơi không?
Hiếu Minh vì bất ngờ bởi sự phản pháo của cô, một phần ánh mắt phải nhìn đến một người ở phía sau cô mà sửng sốt, không kịp phản ứng.
Ái Triêm hừ lạnh, xoay người định bỏ đi, lại đụng phải Trần Minh không biết đứng ở đó bao lâu, cũng không biết nghe cuộc trò chuyện của cô với đám người kia đến đâu.
Tóm lại, sắc mặt của anh không tốt.
Tiếp sau đó, cánh tay cô bị nắm lấy, bị Trần Minh mạnh mẽ cường ngạnh kéo vào phòng nghỉ bên cạnh, cửa phòng rất nhanh được đóng lại.
Cổ tay cô còn đang bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng lôi kéo:
-Cả đời không muốn trở về? Hửm?
Trong lòng Ái Triêm cũng rất bất đắc dĩ, xưa nay cô không có thói quen làm ầm ĩ ở nhà người khác như thế, vốn tưởng chuyện chia tay dùng lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn là có thể đem nó giải quyết một cách êm đẹp.
Nhưng thấy thái độ của Trần Minh bây giờ, hình như không thể nào giải quyết trong hòa bình rồi.
Trần Minh nâng cằm cô lên:
-Trong lòng em suy nghĩ kỹ rồi đúng không?
Ái Triêm không muốn nói chuyện, vừa rồi anh ở trước mặt nhiều người không bận tâm đến mặt mũi của cô, lôi vào phòng nghỉ, cô liền biết...!chuyện chia tay này, bất luận cô muốn hay không cũng khó lòng làm được.
Người đàn ông này cao ngạo như thế, làm sao lại có thể để cô tự ý nói lời chia tay? Hay nói cách khác, anh mới là người quyết định cuộc chơi này, chỉ có anh bỏ cô, không cho cô tùy ý bỏ anh.
Sao cô lại có thể thích một người không hề yêu cô, thường xuyên dùng lời nói lạnh nhạt đối với cô trong nhiều năm như thế?
-Mới có mấy ngày ở bên ngoài, tim cũng thay đổi luôn rồi hả?
Ái Triêm hất bàn tay của anh ra khỏi mặt mình:
-Không biết anh đang nói gì, tôi muốn ra ngoài.
Hiển nhiên Trần Minh không để cô rời đi dễ dàng như vậy:
-Ba ngày sau tôi đi đón em, em mau thu dọn hành lý ngoan ngoãn dọn về.
Ái Triêm chỉ có thể nghĩ lý do duy nhất Trần Minh cho cô thời