Khi Ái Triêm tỉnh lại, thấy bản thân mình vẫn đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, nhưng không còn là phòng lúc đầu Nguyên Trâm đặt cho cô.
Cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, nhận thấy chân tay mình nặng trĩu yếu ớt, hơi hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Trần Minh đang ngồi bên cạnh.
Không biết lý do vì sao anh vẫn luôn yên lặng ngồi đó nhìn cô.
Trần Minh thấy cô tỉnh lại, nhởm người dậy khỏi ghế, muốn chạm vào cô, nhưng anh lại thấy đôi mắt xinh đẹp của cô lại một lần nữa khép lại, sau đó quay người đưa lưng về phía anh.
Động tác của Trần Minh cứng đờ giữa không trung.
Anh nhìn Ái Triêm với vẻ mặt bất đắc dĩ:
-Em còn có khí lực làm loạn với tôi?
Vĩnh An ở bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng tiến vào.
Vừa vào liền thấy biểu cảm của Boss lớn nhà mình có bộ dáng không vui, nên không muốn ở lại hứng chịu miểng đạn:
-Tôi đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ rất nhanh đã đến phòng bệnh, làm một loạt kiểm tra đơn giản, thật tùy ý nói:
-Cô ấy tỉnh thì không có việc gì nữa.
Nói xong quay đầu nhìn Trần Minh, khẩu khí nghiêm túc hơn rất nhiều:
-Triệu chứng ngạt thở của bệnh nhân đã ổn, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Lần sau hãy chú ý một chút.
Người chồng như anh lại bạo hành vợ mình như vậy thì không thể chấp nhận được.
Cho người bệnh ăn thức ăn thanh đạm một chút, bổ sung đủ chất dinh dưỡng.
Nói xong, liền rời đi.
Ông cảm thấy không thể trông mặt bắt hình dong.
Nhìn người đàn ông lịch lãm thành đạt như này lại đi bóp cổ vợ mình tới sắp chết để rồi đặt cho phòng tổng thống để chữa trị.
Nếu không nể cậu ta là cháu ông Trần thì ông đã báo cảnh sát rồi.
Bác sĩ đi rồi, phòng bệnh lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Chồng ư? Ông ta vừa nói anh là chồng của cô? Ái Triêm lười phản ứng, cũng chẳng buồn nhìn đến anh.
Vĩnh An ở phía sau đến cả hô hấp cũng không dám mạnh, sợ sẽ thành vật hy sinh.
-Cậu cũng đi ra ngoài.
Một câu này của anh như trút đi gánh nặng trong lòng Vĩnh An.
Chỉ trong vài giây, phòng bệnh còn có hai người.
Ái Triêm xoay lưng về phía tường, Trần Minh chăm chú nhìn cô.
-Em đang muốn đối đầu với tôi?
Ái Triêm yên lặng không đáp.
Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh.
Anh thật sự muốn bóp ch3t cô.
Vậy tại sao lại không để cô chết đi trong tay anh chứ? Cô những tưởng mình thật sự đã được giải thoát.
Sắc mặt của Trần Minh đã cố gắng dịu lại chút ít, anh ngồi ở mép giường, cầm lấy một quả quýt, bắt đầu lột vỏ:
-Chờ hết bệnh rồi, tôi đưa em đi du lịch.
Nói xong anh tạm dừng một chút, chú ý đến phản ứng của Ái Triêm, nhưng anh phát hiện cô không hề có phản ứng gì.
Bóng lưng bất động như không hề nghe thấy anh nói.
Trần Minh cau mày nói thêm một câu:
-Lúc trước em nói muốn đi Hàn Quốc không phải sao?
Trong lòng Ái Triêm cảm thấy buồn cười.
Một câu đi du lịch để xóa bỏ tội lỗi của anh.
Anh nhớ đến mong ước trước đó của cô thì đã làm sao?
Anh đây là muốn làm cái gì thế? Đánh một cây gậy, xong rồi cho một viên đường? Không hề có một câu xin lỗi dù cho anh suýt chút nữa bóp ch3t cô.
Cô rất muốn biết, Trần Minh có cảm thấy áy náy không? Hay anh có hối hận một chút xíu nào vì đã đối xử với cô như vậy hay không.
Anh không hề nghe lọt lỗ tai những lời cô nói, mà nếu có nghe đi chăng nữa thì anh cũng không để tâm.
Bởi lời nói của cô một chút cũng không quan trọng đối với anh.
Cô nhàn nhạt trả lời:
-Đó là trước kia, bây giờ tôi không muốn đi