Vốn dĩ cô định đưa ba Chỉnh đi dạo một vòng rồi về nhà.
Nào biết Trâm Chi ra chiêu không được bình thường, nở nụ cười tươi tắn kéo ba Chỉnh đi khắp nơi, không cần để ý đến đứa con gái là cô nữa.
Trâm Chi khoác tay ba, giọng nói chứa đầy sự nhiệt tình.
-Ba ba! Con đưa ba đi mua sắm, không cần để tâm đến con gái của ba đâu.
Câu nói này dọa cho ba Chỉnh nhảy dựng lên.
Ái Triêm duỗi tay đánh lên tay Trâm Chi:
-Đừng làm loạn.
Xoay người nói với với ba Chỉnh:
-Ba, đây là bạn thân nhất của con ở trường mà con thường hay nhắc với ba đó, Trâm Chi, là bà chủ của công ty mà tụi con cùng nhau thành lập.
Ba Chỉnh bừng tỉnh, à lên một tiếng mỉm cười với Trâm Chi.
Tính cách của Trâm Chi hoạt bát, trời sinh tự nhiên hòa đồng quen thuộc, cô kéo cánh tay của ba Chỉnh đi tham quan khắp nơi trong siêu thị, sờ món này, món kia giải thích công dụng cho ba nghe.
Ái Triêm ngây người đi theo hai người hơn nửa giờ, cuối cùng Trâm Chi cũng đưa ba Chỉnh đi một vòng lựa không biết bao nhiêu là quần áo.
Không biết cô nàng nói gì với ba Chỉnh, làm trò hề trước mặt làm ba vô cùng vui vẻ, khóe mắt tinh tế của ông không che dấu được niềm vui.
Ái Triêm kéo Trâm Chi đến một góc cầu thang, vẻ mặt hoài nghi hỏi cô nàng:
-Cậu đã nói gì với ba tớ vậy? Sao ba tớ vui thế?
Ái Triêm hoài nghi Trâm Chi hạ mê hồn dược cho ba mình.
Trâm Chi cười thần bí:
-Ba cậu đến đây có mục đích gì?
-Chủ yếu là để tham gia buổi bảo vệ luận văn của tớ.
Vẻ mặt Trâm Chi đắc ý:
-Đúng rồi, cho nên tớ đã nói với ba cậu, thầy cô và bạn học đều đặc biệt thích cậu, cậu là nhân tài hiếm có trong khoa của chúng ta.
Ái Triêm sửng sốt, cô không nghĩ một người Trâm Chi luôn luôn sống tùy ý sẽ có nội tâm tinh tế như vậy, sẽ nói thế với ba Chỉnh.
Cô chớp đôi mắt chua xót, nhẹ nhàng chớp vài cái.
Trâm Chi trêu ghẹo:
-Có phải tớ rất thông minh không? Có phải cậu cảm động đến muốn khóc rồi không?
Ái Triêm gật gật đầu, nước mắt không theo khống chế rơi xuống.
Trâm Chi vừa thấy cô khóc, hoảng hồn.
Một bên vừa lau nước mắt của Ái Triêm, một bên dỗ cô:
-Cậu đừng khóc mà, sao khen cậu cậu còn khóc chứ?
Ái Triêm ôm chầm lấy Trâm Chi, xúc động nói trong nức nở:
-Cám ơn cậu, Trâm Chi.
Trâm Chi vỗ vỗ lưng cô an ủi:
-Khách sáo gì chứ, ba của cậu cũng là ba của tớ! Ba vui vẻ là tốt rồi.
Trâm Chi thấy Ái Triêm không nói gì, sờ sờ tóc cô, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
-Chân Ái, tất cả đều sẽ ổn cả thôi.
Tớ sẽ luôn sát cánh cùng cậu.
Vậy nên cậu phải phấn chấn lên.
Ái Triêm gật đầu, cách cánh cửa nhìn về phía bên ngoài...!ba Chỉnh ngồi ở ngoài đại sảnh, ngắm nhìn các món đồ trong siêu thị.
Trâm Chi nhìn thấy cô như có tâm sự nặng nề, nghĩ đến cái gì đó:
-Chân Ái, có phải cậu còn chưa nói chuyện...!cậu chia tay với Trần Minh cho ba biết không?
Ái Triêm thở dài:
-Chưa kịp nói, lần này đột nhiên Trần Minh đưa