Khi Ái Triêm và Nguyên Trâm quay lại bàn ăn, ba Chỉnh đã không còn ở đó, chỉ thấy Trâm Chi đang cắn móng tay đi đi lại lại ở bên cạnh bàn ăn.
Thấy hai người đi ra, vẻ mặt Trâm Chi như gần như muốn khóc:
-Hai người đi đâu mà lâu thế hả? Tớ sốt ruột chết mất, lại không mang điện thoại theo nên không gọi được cho cậu.
Trần Minh mang vẻ mặt muốn giết người đến đón ba đi mất rồi.
Tớ...!tớ không cản được.
Tim Ái Triêm như muốn đông cứng lại , vội vàng móc điện thoại ra gọi cho ba Chỉnh.
Ông ở trong điện thoại cười hiền nói:
- Con không cần lo lắng, Trần Minh đã chở ba về đến nhà rồi.
Đúng lúc này, Khương Đồng từ ngoài tiến vào, cúi người một chút nói với cô:
-Cô chủ nhỏ, cô cần phải trở về rồi.
Cô nói vài câu xin lỗi với ba rồi cúp máy.
-Tại sao ba tôi lại phải về trước?
Khương Đồng không đáp mà nhìn qua hai người Nguyên Trâm đang ở bên cạnh cô.
Ái Triêm biết anh ta ngại nói trước mặt hai người nên cũng không làm khó:
-Chị Nguyên Trâm, Trâm Chi, có lẽ em không thể vui cùng mọi người nữa rồi.
Để hôm khác chúng ta lại gặp nhau nhé.
Giừo em phải về đây.
Xin lỗi hai người.
Nguyên Trâm chỉ trầm mặc nhìn cô không nói gì.
Trâm Chi lại nắm chặt tay cô:
-Này.
Rồi ...!anh ta có làm gì cậu không đấy? Có gì phải gọi ngay cho tớ biết không?
-Không sao đâu.
Tớ tự xử lý được mà.
Nói rồi cô theo Khương Đồng ra xe trước ánh mắt lo lắng của hai chị em cô bạn thân thiết nhất.
Ngồi ở ghế phụ lái, cô nghiêm mặt nói với Khương Đồng:
-Giờ anh nói nguyên nhân được rồi chứ?
-Là do lão đại đích thân đến đón chú về trước.
-Làm sao anh ta biết tôi ở đây?
-Ơ..
là lão đại phân phó tôi có việc gì cũng phải gọi cho anh ấy.
Trên gương mặt nâu đen đầy sương gió của Khương Đồng là ý tứ châm chọc:
-Cô chủ, cô và thượng tá ra ngoài rất lâu, bỏ ba cô ngồi ở đây chờ.
Người già thường lại không thích hợp đi cùng một nhóm với các cô.
Cũng là lão đại nghĩ chu đáo cho chú đỡ khó xử thôi.
Ái Triêm không tiếng động cười một cái, giọng nói chậm rãi rõ ràng:
-Cho dù anh có làm con chó theo đuôi của anh ta, cái gì cũng tâu với anh ta.
Nhưng không phải anh cũng mang theo tội tác trách sao? Cũng không biết tôi và thượng tá đi đau, làm gì nhỉ? Chỉ sợ so với tôi, tình huống của anh còn nghiêm trọng hơn.
Khương Đồng mặt không có cảm xúc nhìn cô.
Chưa bao giờ anh ta bị một cô gái uy hiếp qua.
Lần đầu tiên anh ta nhìn kỹ, có lẽ cô gái này, cũng không có ngu xuẩn như bọn Vĩnh An đã nghĩ.
Anh ta cười cười, lộ ra hàm răng trắng:
-Tôi nghĩ, cô cũng không vui vẻ được bao lâu nữa đâu.
Ái Triêm cảm thấy Khương Đồng vẫn chưa biết rõ ràng một chuyện:
-Anh cảm thấy tôi sẽ nghe lời Trần Minh nói sao? Cũng không phải anh chưa thấy anh ta bóp cổ tôi rồi phải ở bệnh viện chăm tôi cả đêm đấy chứ?
Khương Đồng không tươi cười nổi nữa.
Ái Triêm lại hỏi một câu:
-Anh cảm thấy anh ta làm gì được một người không