Sáng hôm sau Ái Triêm mới nới với ba về lời mời của nhà họ Vũ.
Ở đây một thời gian cũng gặp Trâm Chi mấy lần nhưng ba Chỉnh chưa có dịp gặp gỡ để cảm ơn gia đình trâm Chi.
Biết ba Chương thích cờ tướng nê buổi chiều hôm đó hai ba con đi tìm khắp nơi mua được bộ cờ gỗ cũng một ít trái cây để làm quà biếu.
Tuổi của ba Chỉnh và cha Chương xấp xỉ nhau, lại đều rất thân thiện nên từ lúc Ái Triêm đưa ba Chỉnh đến, hai người rất hợp ý mà nói chuyện vui vẻ.
Hai ông già nói nhiều nhất chính là về mấy đứa con gái bảo bối nhà mình, cũng không biết kể lể đến chuyện gì, lại cùng nhau vui vẻ cười ha hả.
Ái Triêm ở phòng bếp giúp mẹ Kỳ nấu cơm.
Ba Chương làm việc ở cục thanh tra thành phố đã hơn hai mươi năm, mẹ Kỳ luôn là người đứng phía sau ông để giúp cha con ông hoàn thành tốt công tác.
Ái Triêm ở bên cạnh vừa phụ bà làm bếp vừa cùng bà nói chuyện phiếm.
Đến 6g30 Nguyên Trâm mới từ đơn vị trở về.
Mọi người bắt đầu phụ dọn bàn ăn cơm.
Đang ăn dở bữa thì điện thoại Ái Triêm reo lên.
Cúi đầu nhìn màn hình, sắc mặt của Ái Triêm lập tức trở nên cực kỳ kém.
Cô buông đũa, cười một cái trấn an mọi người:
-Con đi ra ngoài nghe điện thoại một chút, mọi người ăn trước đi.
Nói xong cô đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Những người trên bàn nhìn nhau.
Trâm Chi cảm giác có chút không đúng:
-Ai gọi mà mặt nó nghiêm trọng vậy?
Ba Chỉnh trầm mặt lên tiếng:
-Không sao đâu.
Chúng ta ăn cơm đi nào.
Con bé sẽ tự giải quyết được.
Ái Triêm đi ra ngoài mới bật điện thoại nghe:
-Alo.
-Tôi ở bên ngoài nhà họ Vũ.
Ái Triêm đưa mắt nhìn ra phía cổng.
Xe của Trần Minh dừng ở bên ngoài, chiếc xe màu đen huyền bí như chính bản thân anh, im lặng không một tiếng động từ bao giờ đứng đó.
Cô bấm tắt điện thoại từ từ đi ra cổng.
Khương Đồng cả tuần nay cô không thấy mặt thì ra là chạy theo phục vụ Trần Minh.
Anh ta đang đứng bên ngoài xe, nhìn thấy cô liền bước tới trước một bước đến chỗ cửa xe, nhanh chóng mở cửa, ý bảo cô đi vào.
Cái thái độ trịch thượng này không chỉ là Trần Minh mà ngay cả cấp dưới của anh cũng học được rất thành thạo.
Ái Triêm đứng ở bên ngoài, khoanh tay lạnh nhạt nói:
-Anh xuống đây đi.
Khương Đồng bên cạnh giật mình nhìn cô.
Ôi chao, cô dám ra lệnh cho lão đại xuống xe.
Ánh mắt anh ta gần như chỉ còn là sự kinh ngạc, kèm theo đó là sự thương hại cho cô.
Lão đại là người thế nào chính anh ta rõ ràng nhất.
Nhưng trái hoàn toàn với sự lo lắng của Khương Đồng.
Đôi chân dài của Trần Minh nhẹ nhàng bước xuống xe trước ánh mắt mở tròn của anh ta.
Ái Triêm dùng ánh mắt chất vấn hỏi Trần Minh:
-Anh lại đang làm cái gì ở đây vậy?
Trần Minh vừa mới xuống máy bay.
Cho dù là buổi tối, ánh đèn đường vàng ươm cũng không che dấu được vẻ mặt mỏi mệt.
Khi đối diện cô chất vấn, anh