Editor: Minibunbun (Min)
Tuyết đọng trong rừng vẫn chưa tan, nơi nơi đều là một màu trắng xoá.
Bởi vì trận bão tuyết này tới một cách vội vàng, lá cây vẫn còn chưa mất đi màu xanh vốn có, màu tuyết trắng phủ trên những mầm cây xanh biếc, thoạt nhìn tựa như những quả nho xanh được phủ thêm một tầng kem bơ.
Kỷ Tiểu Âu mặc quần áo phong phanh, nhưng may mắn là vào thời điểm trước khi rời thuyền, Horton đã tặng cho cô một chiếc áo khoác lông ngỗng.
Áo khoác lông ngỗng ở nơi này không hoàn hảo được như ở thế kỷ 21, tầng vải dệt phía bên ngoài cũng không phải chất liệt vải sợi Polyester, nhưng đối với Kỷ Tiểu Âu mà nói, đã là đồ vật giữ ấm tốt nhất rồi.
Cô cũng chẳng biết xấu hổ, chỉ đơn giản nói lời cảm ơn với Horton, sau đó liền trực tiếp tròng vào người, rốt cuộc thì ai cũng sẽ không mong muốn để cho thân thể của mình chịu khổ.
Chiếc áo khoác này có lẽ là dựa trên số đo hình thể của Horton mà làm ra.
Horton nói đây là một chiếc áo khoác, chỉ là khi nó được mặc ở trên người, vạt áo chạm đến đầu gối của cô, hoàn toàn chính là một chiếc áo khoác dài.
Sau khi mặc vào chiếc áo khoác, Kỷ Tiểu Âu lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô bước nặng bước nhẹ mà đi trên nền tuyết trắng, lo lắng con báo nhỏ bị lạnh, cô lập tức ôm nó bọc vào bên trong áo khoác lông ngỗng, chỉ để lộ ra một cái đầu lông xù xù cùng một đôi tai tròn tròn.
Rennes bị cô biến trở thành thú cưng mà đối đãi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhắm hờ mí mắt, tập mãi thành thói quen.
Mùi hương thơm ngọt trên người của thiếu nữ vẫn liên tục truyền đến, không có túi thơm che dấu, dọc trên đường đi vẫn luôn hấp dẫn không ít giống loài đang ra ngoài kiếm ăn.
Rennes dựa vào trong lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu, lộ ra hàm răng sắc bén hướng về phía thú nhân vẫn luôn đi theo phía bên phải Kỷ Tiểu Âu suốt nửa dặm đường, bộ dạng của hắn cực kỳ hung ác.
Lực uy hiếp gấp mười lần.
Cho dù cơ thể bị biến nhỏ, nhưng uy danh của tộc Báo thì vẫn còn đó.
Sau khi thú nhân linh dương đứng một khoản xa xa kia đối diện với ánh mắt hung thần ác sát của Rennes, lập tức khiếp sợ mà lui bước, nhanh chóng xoay người bỏ chạy thật xa.
Đầu lưỡi Rennes chống hàm răng, chậm rãi liếm liếm.
Đột nhiên sinh ra một tâm tình thật bi thương.
—— hắn mà lại có thể lưu lạc đến mức chỉ có thể hù dọa được mấy loài động vật Hệ Ăn Cỏ yếu đuối này thôi sao?
Kỷ Tiểu Âu không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, lại càng không biết một đường cô đi này có bao nhiêu động vật Hệ Ăn Cỏ mơ ước hương thơm trên người của cô, càng đi về phía trước, càng thấy con báo nhỏ trong lồng ngực đột nhiên không có một chút động tĩnh nào, cô liền duỗi tay, đặt dưới cằm của hắn mà nhẹ nhàng gãi gãi: "Này, ta đặt một cái tên cho ngươi nha?"
Dọc trên đường đi cũng không biết tên gọi của hắn là gì, lại cũng không biết nên xưng hô như thế nào với hắn, Kỷ Tiểu Âu đã sớm nảy ra cái ý định này.
Rennes nhấc nhấc mí mắt, không dao động.
Kỷ Tiểu Âu lại hứng thú bừng bừng, lập tức nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhanh chóng nghĩ đến: " "Kinh Thi" có nói, quân tử Đào Đào, có nghĩa là dung mạo dễ gần lại vui tươi*. Ngoại trừ ý nghĩa đó ra, Đào Đào còn có nghĩa là chạy nhanh, không bằng gọi ngươi là Đào Đào nhé? Loài báo chẳng phải đều chạy vô cùng nhanh sao, tên này vừa lúc vô cùng thích hợp với ngươi nha."
(*) tui chém gió nha quý dị. ????
"......" Rennes nhịn rồi lại tiếp tục nhịn, mới có thể nhịn xuống xúc động thốt ra tên của mình cho cô biết.
Đào Đào là cái quái gì thế? Nghe tới liền thấy vô cùng ngu xuẩn.
Rennes với vẻ mặt không chút hứng thú, cô nói một đống lời nói như vậy, hắn chỉ nghe hiểu được hai câu cuối cùng.
Thế nhưng, mọi chuyện hẵng còn tiếp diễn.
Kỷ Tiểu Âu đặt tên xong, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm túc.
—— cô còn chưa biết giới tính của con báo nhỏ đâu.
Cuối cùng nó là giống cái hay là giống đực đây?
Vào lúc mới vừa gặp được nó, cô chỉ cảm thấy nó nho nhỏ, lại đang bị thương, thật sự vô cùng đáng thương, căn bản không có thời gian suy xét đến giới tính của nó.
Về sau trong quá trình ở chung, Kỷ Tiểu Âu cũng không hề suy nghĩ tới loại vấn đề này.
Mãi tới tận bây giờ mới nhận ra, cô vỗ vỗ cái trán, cô thế mà đến ngay cả nó là cái hay đực đều không biết.
Rennes nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao lại sinh ra một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Quả nhiên, ngay sau đó Kỷ Tiểu Âu liền khom lưng, đem hắn đặt ở trên nền tuyết mềm xốp.
Rennes tứ chi hướng lên trên, tùy ý để cho Kỷ Tiểu Âu sờ soạng lung tung trên người của hắn, ngay sau đó, hai tay của cô nhẹ nhàng cầm hai chân sau của hắn, tách ra hai bên......
Lúc này Rennes lại mò không ra cô đang muốn làm cái gì, lập tức sững sờ tại trận.
Hắn bắt đầu giãy giụa, ngặt một điều chân sau của hắn đang bị thương nghiêm trọng, lại bị băng vải quấn lấy, không cách nào sử dụng được sức lực.
Thiếu nữ kéo ra một bàn tay giữ chặt chân trước của hắn, mở miệng trấn an hắn: "Ngươi không cần sợ...... Ta chỉ muốn nhìn một chút."
Trong lúc giãy giụa, Rennes tuyệt vọng mà ý thức được, hắn của hiện tại chỉ giống như một con thú nhu nhược, đến nỗi giãy ra khỏi tay của một giống cái cũng là điều không thể.
Rennes tâm như tro tàn, mặc cho thiếu nữ bẻ ra chân sau, quan sát bộ phận sinh dục của hắn.
Cố tình thiếu nữ lại hồn nhiên vô tư, cho rằng hắn không phản kháng, chính là nghe hiểu lời nói của mình. Cô nhìn chằm chằm nửa người dưới của hắn hết nửa ngày, mới chậm rì rì, bừng tỉnh đại ngộ mà cảm khái: "......Ồ, hoá ra ngươi là một con báo đực."
Rennes: "......"
*
Thuyền của Horton vốn là hành tẩu hướng về phía đông, sau một ngày một đêm, nhưng thật ra đi được một khoảng cách cũng không ít chút nào.
Kỷ Tiểu Âu nhìn la bàn, bước đi tập tễnh mà hành tẩu ở trên nền tuyết, sau nửa canh giờ, cả đôi giày đều ướt đẫm.
Tay chân cô lạnh lẽo, hai chân càng là bị đông lạnh đến gần như chết lặng, chỉ muốn tìm một nơi có thể chắn gió để nghỉ ngơi một lúc.
Vừa rồi trên đường thấy không ít thú nhân Hệ Ăn Cỏ, không biết phía trước có bộ lạc của bọn họ hay không?
Nếu có thể... có thể thỉnh cầu bọn họ cho phép cô ở lại một đêm thôi... có được không nhỉ?
Kỷ Tiểu Âu cúi đầu nhìn bản thân, không mặc da thú cũng chẳng có răng hay sừng thú, hẳn là nhìn không có điểm nào giống với Hệ Ăn Thịt đâu?
Duy nhất một nơi không hài hòa đó là......
Cô nhìn chằm chằm con báo nhỏ chỉ lộ ra một cái đầu đang nằm trong lồng ngực. Liền nhìn thấy nó mở miệng, đánh một cái ngáp vô cùng lớn, hàm răng sắc nhọn kia vô cùng chói lọi.
Gia hỏa này phải nguỵ trang như thế nào đây? Nhìn cũng không giống một con mèo.
Kỷ Tiểu Âu có điểm buồn rầu, Hệ Ăn Cỏ sợ hãi nhất là Hệ Ăn Thịt, ngay cả gia hoả Eric cũng là dũng sĩ của tộc tuần lộc đều vô cùng sợ hãi con báo, cô vừa rồi có chú ý một chút, động vật hoạt động xung quanh đều là linh dương, thỏ, hươu cao cổ, con nai đều thuộc giống loài Hệ Ăn Cỏ, bọn họ nhìn thấy con báo có lẽ phản ứng hẳn là cũng giống với Eric đúng không?
Trong lòng ngực Kỷ Tiểu Âu ôm một con "Đào Đào", tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được bao xa, quả thực nhìn thấy đối diện phía trước xuất hiện vài bộ lạc, giống như cô đã nhìn thấy trên đường đến đây vậy, có linh dương với cặp sừng vô cùng dài, cũng có hươu cao cổ cao cao với chiếc cổ dài, còn có lỗ tai dựng thẳng, răng cửa lộ ra ngoài của thỏ...... Đây là một xã hội thu nhỏ của giống loài Hệ Ăn Cỏ.
Nhìn từ phía xa, Kỷ Tiểu Âu nhìn thấy một đám thú nhân Hệ Ăn Cỏ đang đi ra từ phía cửa của bộ lạc, bọn họ đều đang đi về phía của cô.
Tay đang ôm con báo nhỏ của Kỷ Tiểu Âu siết chặt lại.
Đây là hi vọng cuối cùng của cô, nếu không thể thành công mượn được nơi để có thể nghỉ ngơi từ bọn họ, sau khi trời tối cô sẽ bị đông lạnh mà chết.
Nhưng cô phải làm thế nào với con báo nhỏ đây?
Kỷ Tiểu Âu trầm tư suy nghĩ, sau đó, trong đầu cô chợt loé, đã nghĩ ra một biện pháp khả thi.
Nếu ba lô của cô cùng với những đồ vật khác đều có thể cho vào trong không gian, điều đó có nghĩa là cô cũng có thể làm chuyện tương tự như thế với con báo nhỏ?
Kỷ Tiểu Âu nóng lòng muốn thử, bế hai chi trước của con báo nhỏ lên, đem nó giơ lên cao, nghiêm túc mà