Editor: minibunbun (Min)
"Eric, sao hôm nay anh về sớm thế?"
"Eric, cậu thấy mọi chuyện thế nào rồi? Báo tộc khi nào mới rời khỏi sau núi....."
"Eric, hôm nay trong tộc lại có thêm hai tộc nhân bị thương....."
Eric là trưởng tử trong tộc, cũng là dũng sĩ trẻ tuổi cường tráng nhất trong tộc, hắn là một người nhiệt huyết, tâm vô cùng thiện lương, thường ngày trong tộc có chuyện gì, tộc nhân đều đến xin nhờ hắn giúp đỡ.
Lần này thú nhân Báo tộc quấy nhiễu chủng tộc của bọn họ, Eric xung phong nhận việc đến sau núi xem xét, mọi người đều vô cùng quan tâm.
Nhưng mà, những vấn đề liên tiếp còn chưa được hỏi xong, bọn họ thấy phía sau Eric là một giống cái nhỏ xinh, ngẩn người, lực chú ý của tất cả mọi người đều chuyển dời đến trên người của Kỷ Tiểu Âu.
Chủng tộc của Eric thuộc về loài Tuần Lộc, cái đầu giống nhau khá là lớn, bất luận là giống cái hay là giống đực đều vô cùng cao lớn khoẻ mạnh.
Mà Kỷ Tiểu Âu đứng bên cạnh Eric, còn chưa cao đến ngực của hắn.
Dáng người của cô nho nhỏ, mặt cũng nho nhỏ, thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé yếu ớt.
So sánh với bọn họ cả một thân mình che kín toàn lông với tóc, làn da của cô lại vô cùng trơn bóng, trên người lại không có một sợi lông nào, vừa nhìn là biết đây là một giống cái vị thành niên.
Đối mặt với những nghi hoặc trong mắt của tộc nhân, Eric chủ động giải thích: "Cô ấy tên là Kỷ Tiểu Âu, là tôi gặp được ở phía sau núi. Cô ấy đã rời tộc nhân của mình, tôi liền mời cô ấy tới tộc của chúng ta nghỉ tạm một đêm, chờ sau khi ngọn núi này hết nguy hiểm rồi cô ấy sẽ rời đi."
Nguy hiểm trong lời nói của hắn chính là chỉ thú nhân Báo tộc.
Các tộc nhân đều không nói lời nào, chỉ nhìn Kỷ Tiểu Âu, lại nhìn lẫn nhau, ánh mắt đề phòng.
Vị giống cái này thoạt nhìn cùng với bọn họ không cùng chủng tộc, ăn mặc rất quái dị, có phải hay không sẽ rước lấy phiền toái?
Không thể trách được những tộc nhân này suy nghĩ như thế, gần đây trong tộc của họ số người bị thương tăng lên quá nhiều, mỗi người đều cảm thấy vô cùng bất an.
Eric nhận thấy được tâm tình của mọi người, nhanh chóng nói: "Cô ấy cùng với chúng ta là giống loài hệ ăn cỏ, mọi người có thể ngửi thử xem, trên người của cô ấy có hương vị của bạc hà."
Lời này vừa nói ra, các thú nhân Tuần Lộc nhanh chóng chun chun cái mũi lại ngửi, quả thật ngửi được một trận mùi thơm của cây cỏ.
Trong thoáng chốc họ đã buông sự đề phòng xuống, đối với Kỷ Tiểu Âu lộ ra những nụ cười thân thiện.
"Một khi đã như vậy, không bằng đến ở nhà của tôi đi, nhà tôi đúng lúc lại dư một phòng cho cô."
"Nhà của tôi năm nay có loại bắp mới, không biết vị giống cái này có thích không? Tôi đi lấy một chút lại cho cô."
"Chúng tộc của cô là giống loài gì thế? Nhìn qua cô chỉ giống như vị thành niên, còn chưa đủ lông đủ cánh, cha mẹ của cô sẽ lo lắng lắm."
......
Giống loài Tuần Lộc vốn là những thú nhân thân thiện, tính cách ôn hoà hiền hậu.
Một khi họ nhận thấy được Kỷ Tiểu Âu đối với bọn họ không có tính uy hiếp, họ liền trở nên vô cùng sôi nổi, nhiệt tình.
Kỷ Tiểu Âu miễn cưỡng cười, ngón tay nắm chặt túi thơm bạc hà bên hông của mình, lặng lẽ dấu ở phía sau.
*
Cuối cùng Eric uyển chuyển từ chối lời mời của tộc nhân, đưa Kỷ Tiểu Âu về nhà của mình cùng gia gia hắn.
Gia gia của Eric tên là Sóng Thuỵ, là tộc nhân lớn tuổi nhất trong đàn, cũng là tộc trưởng trong tộc.
Cha mẹ của Eric qua đời sớm, là ông đã tự tay nuôi lớn Eric.
"Gia gia, con đưa về một vị bằng hữu đây." Eric đẩy cánh cửa bằng tre ra, giọng điệu vô cùng vui vẻ.
Một vị lão nhân đang đứng phơi nấm ở trong viện, nghe được lời nói của Eric nên chậm rãi xoay người lại. Ừm, Kỷ Tiểu Âu nghĩ, nếu không phải ông ấy cũng đồng dạng trên đầu là một đôi sừng hươu, có lẽ cô đã nghĩ ông cũng là một lão nhân bình thường.
Lão giả còn chưa nhìn rõ người tới đã liền tiếp đón: "Eric, lại đây giúp ông đem những cây nấm này đem đi phơi một chút, mùa đông sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên dự trữ những lương thực cần thiết....." Tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên người Kỷ Tiểu Âu đang đứng bên cạnh, lập tức dừng nói chuyện.
Eric vô cùng hăng hái mà giới thiệu: "Gia gia, cô ấy tên là Kỷ Tiểu Âu, là bằng hữu mới con quen được ở sau núi....."
Mặc kệ Kỷ Tiểu Âu lúc này có bao nhiêu khiếp sợ, cô biết, nếu muốn sinh tồn ở nơi này, cô cần thiết nhanh chóng dung nhập với bọn họ.
Vì thế cô kính cẩn đứng thẳng, ngoan ngoãn mà gọi: "Gia gia."
Nụ cười trên gương mặt của tộc trưởng Sóng Thuỵ biến mất, nấm tiên trong tay rơi đầy xuống đất, ánh mắt ở trên người Kỷ Tiểu Âu xem xét thật kỹ. Hồi lâu, mới thôi trầm mặc, động tác thong thả mà nhặt lên những cây nấm tiên rơi trên đất: "Ừm..... bằng hữu mới."
Eric gật đầu, tiếp tục nói: "Cô ấy bị rời khỏi tộc nhân của mình, gia gia, chúng ta có thể nghĩ cách một chút không, giúp cô ấy tìm được tộc nhân của mình?"
Tộc trưởng Sóng Thuỵ là một người hiền lành, ai có chuyện gì cần đến ông, ông đều sẽ không cự tuyệt.
Đức tính thích giúp đỡ mọi người của Eric là di truyền từ trên người của ông.
Nhưng lúc này đây, ông nhìn thật sâu Kỷ Tiểu Âu một cái, ngoài dự đoán mà lại đáp: "Chúng ta không giúp được cô ấy."
Eric giật mình, không nghĩ gia gia của mình sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy: "Tại sao lại không thể giúp được ạ? Mỗi chủng tộc đều có nơi cư trú của mình, chỉ cần biết rằng cô ấy thuộc về chúng tộc nào....."
Tộc trưởng Sóng Thuỵ bình tĩnh mà cắt ngang: "Chủng tộc của cô ấy không ở nơi này."
Trong lòng của Kỷ Tiểu Âu thót lên một cái, nhìn về phía gia gia của Eric. Nhưng sau khi ông nói xong câu đó, lại không nói thêm một cái gì nữa, xoay người chắp tay ra sau lưng, không nói một lời mà đi về hướng nhà gỗ.
Eric gãi gãi gương mặt, an ủi Kỷ Tiểu Âu: "Cô đừng lo lắng, có thể là vì gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh, gia gia vì muốn bảo vệ tộc nhân an toàn nên mới có thể nói như thế. Cô yên tâm đi, tôi đã đáp ứng rồi sẽ giúp cô tìm được tộc nhân của mình, tôi sẽ không lật lọng đâu."
Kỷ Tiểu Âu gật gật đầu, thất thần mà cười với hắn: "Cảm ơn anh, Eric."
Cơm chiều chính là lúa mạch, hạt bắp cùng với nấm tiên hầm canh.
Hạt bắp cùng với canh nấm Kỷ Tiểu Âu có thể ăn được, chỉ có điều lúa mạch non thật sự rất khó có thể nuốt xuống.
Cũng may Eric cùng với gia gia của hắn không để ý, Eric thậm chí cho rằng cô chỉ đơn thuần là không muốn ăn lúa mạch non, còn lấy cho cô một chén đầy ắp canh nấm.
Sau khi ăn xong, Eric đi đến nhà của bạn hắn mượn một tấm ván gỗ, ở sân phía Tây có một phòng ở trống, sạch sẽ thông thoáng, chỉ cần làm một cái giường là có thể ngủ được.
Sau khi Eric rời đi, Kỷ Tiểu Âu chủ động thu xếp bàn ghế, nhìn thoáng qua lão nhân đang ở trong viện bện dây.
Qua một lúc lâu, cô mới chần chừ mà đi tới trước mặt của lão nhân, do dự hỏi: "Tộc trưởng, tại sao người nói chủng tộc của tôi không ở nơi này?
Tộc trưởng Sóng Thuỵ bệnh một cái chiếu giúp Kỷ Tiểu Âu, nghe vậy thì động tác dừng lại một chút: "Chủng tộc của cô ở nơi nào, tôi nghĩ rằng cô là người rõ hơn so với tôi."
Trong lòng Kỷ Tiểu Âu thật sự là có ôm một tí hi vọng, nghe ông nói như thế, càng thêm tin tưởng ông nhất định có biết bí mật nào đó.
Ông nói không sai, chủng tộc của Kỷ Tiểu Âu không ở nơi này, thậm chí không ở thế giới này.
*
"Thưa ông..... Ông biết cách để tôi trở về như thế nào sao?" Kỷ Tiểu Âu nhịn không được, cuối cùng vẫn phải hỏi.
"Không biết." Tộc trưởng Sóng Thuỵ không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Kỷ Tiểu Âu mất mát rũ đầu xuống, thật ra đây cũng là một đáp án nằm trong dự kiến của cô, cho dù là thế cô vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Một lát sau, tộc trưởng Sóng Thuỵ chủ động hỏi: "Eric biết thân phận thật