Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Trong bóng tối, chỉ có vị trí chỗ dàn nhạc đang trình diễn được đọi đèn phía trên chiếu xuống những vệt sáng mờ ảo.
Các nghệ sĩ violon đã đặt đàn lên vai nhưng chưa kéo vĩ, nhạc trưởng lắc nhẹ gậy chỉ huy, âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng gảy nhẹ nhàng của đàn thụ cầm(*).
(*) Còn gọi là đàn Hạc hay đàn Harpe
Phần nhạc mở màn hóa ra là khúc dạo độc tấu chậm rãi theo âm giai Đô trưởng (C) của đàn thụ cầm.
Điều này trông có vẻ trái ngược hoàn toàn với những lời giới thiệu mang hơi hướng kinh dị được đăng trên tờ báo ngày hôm qua.
Dưới khán đài, những lời bàn tán râm ran của khán giả ngày càng lớn.
Chàng trai tóc vàng khinh thường phun ra hai chữ: "Nghiệp dư."
Anh chàng tóc nâu nói: "Trong một vở opera, âm nhạc luôn quan trọng hơn nội dung của chính vở kịch.
Tôi thực sự không hiểu được tên ác quỷ đó nghĩ gì mà lại cho phần độc tấu của thụ cầm trình diễn vào khúc dạo đầu."
Anh ta vừa dứt lời, đèn trên sân khấu bỗng nhiên bật sáng: Tất cả các đạo cụ đều được che lại bằng những tấm vải trắng, một bức tranh sơn dầu vẽ chân dung bằng tông màu lạnh được treo cao ở giữa.
Người đàn ông trong tranh nom vô cùng điển trai, bận một bộ quần áo trang trọng tối màu, hai tay chắp lại để trước bụng, nghiêng nửa mặt nhìn về phía xa xăm.
Một người đàn ông trung niên bước vội lên sân khấu.
Ông ta bận bộ đồ quản gia, tay cầm chiếc mũ da, vừa đi vừa hướng về phía sân khấu gật đầu: "Cảm tạ các vị hôm nay đã đến tham dự buổi tang lễ của chủ nhân tôi.
Thời gian qua đã có không ít những lời đồn đại không hay về Ngài ấy, mọi người đều nói Ngài ấy là một kẻ gian ác, hôm nay, tôi cần phải nói lên sự thật để hóa giải những hiểu lầm không đáng có......"
Ông ta còn chưa kịp dứt lời, một luồng sáng trắng dã đã chiếu vào phía sau: Vài quý ông quý bà ăn vận sang trọng, tay trong tay nô nức bước đi.
Chốc chốc lại liếc mắt đưa tình, rồi lại châu đầu ghé tai nhau thầm thì to nhỏ.
Tóm lại, không ai trong số họ quan tâm đến lời nói của người quản gia cả.
Song người quản gia cũng chẳng để tâm đến, ông ta vẫn tiếp tục với giọng điệu xúc động: "Chủ nhân tôi là một người tài giỏi.
Xuất thân trong một gia đình nề nếp, mười bảy tuổi đã kiên quyết đi theo niềm đam mê của mình, lên tàu hướng về đại dương mênh mông rộng lớn......"
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi đeo mạng che mặt, vận váy đen đang khom người rón ra rón rén chạy lên sân khấu, phía sau có hai tên lính canh cùng rượt theo.
Tiếng thụ cầm im bặt, những âm cao lộn xộn của violon đột ngột tấu vang, kèn clarinet và kèn cor cùng hợp tấu phát ra những âm điệu khiến người nghe hồi hộp.
Cô gái nhón nhẹ mũi chân, chợt xuất hiện một chú cá biển mỏng te như cánh ve sầu, nhanh nhẹn di chuyển luồn qua mấy bộ trang phục sang trọng của những quý ông quý bà trên sân khấu.
Hai người lính canh bị đám người xung quanh cản trở, không dám rời mắt khỏi cô gái, hiềm nỗi mỗi lần định bắt lại cũng chỉ sượt qua bả vai cô ta.
Người quản gia đứng phía trước hầu như chẳng quan tâm đến chuyện này, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, lúc Ngài ấy định quay về sau chuyến đi cuối cùng, không may đã gặp một con thủy quái khổng lồ trên biển......"
Hai người lính gác nhìn nhau trao đổi, một tên giơ súng lên ngắm vào cô gái.
"Chủ nhân đã dũng cảm chiến đấu với con thủy quái, nhưng khốn thay Ngài ấy cũng bị xúc tu của nó đâm vào má phải, khó khăn lắm mới có cơ hội sống sót.
Lúc đầu, Ngài ấy nghĩ vết sẹo trên má phải là một tấm huy chương anh hùng dám đương đầu với khó khăn thử thách nên chẳng quan tâm đến vẻ xấu xí của nó.
Cho đến khi trở về, Ngài nhìn thấy được trong ánh mắt của cô gái mà Ngài yêu tha thiết vẻ sợ hãi và ghê tởm......"
Nghệ sĩ violon giương vĩ lên và kéo những nốt nhạc sắc bén đứt quãng, bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ.
Giây tiếp theo, cô gái nắm lấy cổ tay của một người đàn ông trong bộ cánh đắt tiền, bắt đầu một màn nhảy xoay tròn uyển chuyển giữa đám đông.
Tên lính canh không thể ngắm trúng được, đành bỏ súng xuống một cách chán nản.
"Quãng thời gian đó, tâm trạng chủ nhân sa sút hẳn, Ngài ấy nhốt mình trong lâu đài tăm tối và uống rượu cả ngày......"
Có thể do bầu không khí trên sân khấu quá kỳ lạ, hoặc dàn nhạc được mời từ bên ngoài vào chơi quá xuất sắc mà âm thanh bàn tán bên dưới khán đài dần ít đi, nhiều người còn tập trung nhìn lên sân khấu.
Anh chàng tóc vàng bên cạnh tôi ban nãy còn tỏ vẻ khinh thường giờ đây cũng có vẻ tập trung hơn.
"Tôi lo lắng vô cùng, sợ rằng chủ nhân sẽ trầm cảm như thế này mãi mãi, thì bất ngờ thay nửa năm sau, má phải của Ngài ấy lành lặn trở lại, Ngài cũng trở nên tự tin hơn."
Tiếng thụ cầm lại vang lên, nhưng lần này không phải độc tấu mà dàn nhạc từ hai phía cùng lướt đi là lại những âm thanh lay động lòng người.
Giai điệu tao nhã và du dương hợp lại thành một bản giao hưởng êm dịu, tương phản mạnh mẽ với tiếng đàn violon điên cuồng như loài bướm đêm quý phái.
Anh chàng tóc vàng lúc nãy châm biếm Bóng ma là kẻ "nghiệp dư" sau khi nghe đoạn nhạc đó liền rơi vào trầm tư.
"Tôi chỉ biết rằng chủ nhân đã ký kết một hiệp ước với ác quỷ để có thể trở lại hình dáng ban đầu...!nhưng đáng tiếc, hiệp ước ấy chỉ có tác dụng khi màn đêm buông xuống, và khi ngày mới bắt đầu, chủ nhân vẫn sẽ là một người mang hình hài xấu xí..."
Cô gái bị vấp vào chân váy, mũi chân quay ngoắt lại, lùi từng bước từng bước, cuối cùng dừng lại ngay dưới bức chân dung.
Bỗng dưng cô ấy đẩy người đàn ông bên cạnh ra, duỗi cánh tay như thể đã lấy thứ gì đó ra khỏi bức chân dung.
Trong chớp mắt, ánh đèn vụt tắt.
Trên sân khấu, biểu cảm và động tác của tất cả diễn viên cũng đột nhiên dừng lại như hóa đá.
Một luồng sáng màu vàng chiếu xuống chỗ trống bên cạnh cô gái.
Âm nhạc nhỏ dần, tiếng trống Timpani vang lên.
Bên dưới khán đài cũng dội lại những tiếng cảm thán không ngừng.
Một bóng người cao gầy từ phía xa đi đến.
Anh ta mặc chiếc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, đi giày da, hoảng hốt thở hổn hển lê bước về phía trước.
Chiếc áo choàng bay nhè nhẹ, men theo từng bước đi của anh ta mà nâng lên rồi rủ xuống hôn lấy mắt cá chân.
Khoảnh khắc anh ta xuất hiện, tim tôi như ngừng đập một cách khó hiểu, một dự cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng, tôi liền cầm chiếc ống nhòm mà người dẫn chỗ đã chuẩn bị nhìn về phía sân khấu.
Nhưng thật thất vọng, chiếc mũ của anh ta quá rộng và to, đến đường nét của xương quai hàm còn không thể nhìn rõ chứ đừng nói là khuôn