Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Tất thảy tựa như một giấc mơ nguy nga.
Tôi nắm chặt góc váy, khẽ khàng quay đầu lại, trong ánh mắt kinh ngạc của hai anh chàng tóc nâu và tóc vàng, tôi thấy người dẫn ghế cúi đầu chào hỏi rồi đẩy cánh cửa nặng nề ra.
Tấm rèm treo từ từ kéo lên, những đọi đèn chạm khắc bằng đồng lần lượt thắp sáng.
Dưới phông nền hình mái vòm cổ kính và những bậc thang lát đá cẩm thạch, một bóng người đang chậm rãi đi về phía tôi.
Chàng vừa đi vừa thong thả tháo đôi găng tay da đen lót bên ngoài túi áo khoát mang vào.
Từ trước đến nay, chưa từng có một giây phút nào khiến tôi bối rối như lúc này, ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất cũng chẳng bao giờ xuất hiện cảnh tượng như thế ấy.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, sống mũi tôi cay cay.
Khoảnh khắc Bóng ma bước đến trước mặt tôi, tim tôi như ngừng đập.
Tôi ngước lên nhìn chàng.
Thật kỳ lạ làm sao, vẫn là khuôn mặt quen thuộc cách đây một tháng trước, nhưng chẳng biết có phải vì tâm tình khác nhau hay không mà cảm giác của tôi cũng thay đổi kỳ diệu.
Vừa nghĩ đến việc người đang đứng trước mặt tôi là Bóng ma, bóng dáng của chàng, đôi mắt của chàng, sóng mũi của chàng, thậm chí là cả cái bóng mờ mờ dưới xương lông mày cao ngất của chàng cũng tỏa ra một sức hút lạ kỳ, làm tôi khó có thể cưỡng lại.
Ngón tay tôi run lên vì căng thẳng.
Tôi muốn ôm chàng, vùi đầu vào lồng ngực chàng và nói với chàng sự vui sướng và hạnh phúc của tôi lúc này, nhưng tôi sợ rằng người đang đứng trước mặt mình vốn chỉ là ảo ảnh.
Hóa ra, khi thích một người, trong tim sẽ có nhiều đắn đo thế ấy.
Chàng nhìn thẳng vào tôi chẳng chút ngại ngần, đôi đồng tử màu vàng như lửa rực cháy trong lớp băng.
Tôi cứ tưởng Bóng ma sẽ đưa tay lịch thiệp mời tôi, nào ngờ chàng lại trực tiếp siết chặt lấy gáy tôi như cách mọi người vẫn hay bắt giữ tên tù nhân, nửa thân mật nửa áp bức dẫn tôi ra ngoài.
Bước ra khỏi gian ghế, tay Bóng ma trượt xuống ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi cơ hồ đạp lên chân Bóng ma mà đi.
Từng đợt máu nóng hổi dồn hết lên đỉnh đầu, tôi không tự chủ được khẽ động đậy cơ thể.
Bóng ma nhìn tôi rồi vỗ nhẹ mặt tôi: "Động đậy cái gì."
"Em......"
Bóng ma đặt ngón tay lên môi tôi, ngắt lời tôi một cách ngang ngược: "Tôi cho phép em nói chuyện chưa?"
Một tháng trước, lúc vẫn chưa biết Hearst chính là Bóng ma, tôi đã lờ mờ cảm nhận rằng ham muốn kiểm soát của chàng sao mà kinh khủng quá đỗi.
Một tháng trôi qua, sự kinh khủng này đúng là chỉ tăng chứ không giảm chút nào.
Ấy vậy mà tôi lại rất vui vì điều này, chắc chắn là tôi bị bệnh rồi, chàng đối xử với tôi như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên của tôi là vui sướng không cách gì tả nổi.
Tuy nhiên, vui thì đúng là có vui, nhưng có một vài chuyện vẫn phải hỏi rõ ràng.
Bước vào trong hậu trường, không gian có chút trống trải hơn, tôi kéo kéo tay áo của Bóng ma.
Tức thì chàng cúi đầu nhìn tôi: "Chuyện gì?"
Nhìn đôi môi mỏng đang mím lại của chàng, tôi bất giác nghĩ đến...!nụ hôn cuồng nhiệt ngày hôm qua.
Ôi, thật là nhức đầu, lúc này nhớ về nó làm gì cơ chứ, toàn bộ những gì tôi muốn nói bỗng dưng quên hết sạch, đầu tôi lúc này chỉ nhớ đến cảnh chàng dùng chân đẩy tôi lên, nâng cằm tôi và gần như phát điên hôn tôi một cách thô bạo......!
Bóng ma đợi một lát, thấy tôi không nói gì, liền quay người bỏ đi.
Trong khoảnh khắc chàng quay người, tình yêu trong tôi bỗng tuôn trào mãnh liệt, tôi vội nắm lấy góc áo chàng.
Bóng ma hơi nghiêng đầu.
Cũng có thể chỉ là ảo giác, mắt chàng dưới góc độ này trông lạnh lùng và vô cảm xiết bao, rất giống với ánh mắt của chàng khi nhìn tôi ở kiếp trước.
Trong tích tắc, nỗi sợ hãi về việc không cách nào có thể nhận được sự chú ý của chàng cho đến lúc chết chợt bủa vây lấy tôi.
Thật ra, đến tận bây giờ tôi cũng không cách nào xác định được Bóng ma có thích tôi hay không.
Tôi biết rằng có rất nhiều bằng chứng cho thấy chàng có chút thiện cảm với tôi....nhưng rồi chút thiện cảm ấy có được bao nhiêu chứ, đủ để khiến chàng thích tôi hay không.
Đối với tôi mà nói, đây giống như một câu đố không lời giải đáp, nếu như chàng không chính miệng nói với tôi thì tôi vĩnh viễn cũng không xác định được tình cảm của chàng.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, kiếp này của tôi chỉ cần được biểu diễn những vở kịch do chàng viết ra, được mặc bộ váy mà chàng tự chuẩn bị, được ôm chàng, được hôn chàng thì tôi đã mãn nguyện và hạnh phúc quá chừng.
Tuy nhiên, đồng hành cùng với hạnh phúc đó, là cảm giác trống trải lại càng nặng nề hơn, đặc biệt là khi biết rằng Hearst cũng chính là Bóng ma.
Sự bất ngờ qua đi, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện niềm vui trước kia nhiều bao nhiêu thì nỗi buồn cũng chất chồng bấy nhiêu.
Một trong những điều đáng buồn đó chính là tôi sẽ mãi mãi chẳng bao giờ xứng đáng với tài hoa của chàng.
Nghĩ đến buổi tuyển vai cho vở The Sheperdress, Bóng ma biểu diễn ngẫu hứng hết lần này đến lần khác mà chẳng cần suy nghĩ, kỹ năng ca hát tuyệt vời, khả năng sáng tác thiên tài...!Thật sự, đứng trước mặt chàng, thật khó để không cảm thấy tự ti và cũng thật khó để không suy nghĩ thiệt hơn.
Có đôi lúc, nếu người kia không chủ động nói ra là vì họ muốn duy trì mối quan hệ hiện tại.
Vì vậy, tôi đành chôn giấu tình cảm của mình vào tận sâu đáy lòng, không nói cho chàng biết, có thể đây là cách tốt nhất đối với cả hai ta.
Nhưng làm sao có thể giấu được tình cảm thật sự của bản thân, tôi sắp kìm nén không nổi mà nói với chàng rằng tôi yêu chàng nhường nào.
Tôi nắm tay Bóng ma, bước đến bên cạnh chàng.
Nhưng tôi nào dám nhìn vào mắt chàng, chỉ biết nhắm chặt hai mắt vòng tay qua eo chàng.
Cổ áo và tay áo của Bóng ma vấn vít một mùi hương quen thuộc.
Trong đêm mưa ngày ấy, người đưa tôi về phòng quả nhiên chính là chàng.
Giây phút đó, tình cảm mãnh liệt bỗng nhiên cuộn trào trong lòng, hệt như một ngọn lửa nóng rực khiến mũi và lồng ngực tôi đau nhức.
Tình cảm của tôi đối với chàng từ trước đến nay chưa bao giờ là một sự yêu mến đơn thuần.
Mắt tôi đỏ hoe, tôi hít một hơi