Dịch: Duẩn Duẩn
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, chàng giật mình và trợn to đôi mắt.
Trái tim tôi như bị ai bóp mạnh, máu huyết cuộn trào mãnh liệt xông thẳng lên gò má, bên tai và cổ tôi.
Giây phút ngậm lấy đôi môi mềm mại của chàng, linh hồn tôi như bị mắc kẹt giữa môi và răng chàng.
Tôi thực sự yêu chàng.
Nhưng chàng lại coi thường tôi.
Hôn xong, tôi ngồi thụp xuống đất, gục đầu buồn bã mà khóc lóc.
Phantom nhìn tôi như ra chiều suy nghĩ, đoạn vươn hai ngón tay miết nhẹ bờ môi mình.
Chắc chắn là chàng đang nghĩ cách giết tôi.
Có lẽ tôi đoán đúng.
Giây tiếp theo, chàng duỗi bàn chân phải, dùng mũi giày Oxford của mình nâng nhẹ khuôn cằm tôi: "Em đang khóc vì điều gì? Tôi đâu có buộc em làm thế."
Là ảo giác chăng! Đôi mắt chàng có chút luống cuống.
Tôi dụi mắt, quả nhiên là ảo giác.
Lần thứ hai nhìn lại, vẻ mặt chàng lại lạnh tanh như thường, vẫn cái hồ băng vào mùa đông giá rét khiến người ta run rẩy ấy, sóng mắt chàng bình tĩnh không bất kỳ xao động.
Thành thử tôi hít mũi, cúi gằm nói: "Em sợ chàng ghét em."
Phantom lặng thinh.
Tôi cũng mong chàng đừng nói gì cả, để tôi có thể suôn sẻ diễn nốt vai diễn này:
- Madame Giry là mẹ em, nhưng bà chưa bao giờ đối xử với em như một người mẹ.
Trong mắt bà, em là một con bé vô dụng, chỉ việc nhảy nhót cũng trầy trật lên xuống.
Nói tóm lại là đồ vô tích sự.
Bà luôn gọi cả họ tên đầy đủ của em, nhưng còn với Christien thì lúc nào cũng là "Con yêu dấu".
Rõ ràng đã chẳng còn là một con nhóc thò lò mũi xanh nữa mà sao tôi vẫn thấy tủi thân dường này.
"Giống quỷ thì sao chứ? Ngay cả khi chàng có thực sự là một con quỷ thì chí ít chàng còn làm mọi người trên đời nhớ đến tài hoa của chàng, còn em thì chẳng có gì cả, mãi mãi chỉ có thể làm một vũ công ba lê tầm thường trên sân khấu."
Nói những điều này có vẻ như cố ý chèo kéo lòng thương xót của chàng, nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân mình: "Chàng không biết em đã ghen tị với Christien đến mức nào đâu.
Chàng dạy chị ấy trong bóng đêm bao lâu thì em lại hâm mộ chị ấy bấy lâu.
Nhưng chàng chẳng ưa em, âm vực của em quá hẹp, chỉ có thể hát được những nốt cao(*), đã vậy lại chẳng có thiên phú ca hát."
(*) 高音: high pitch; high note...!Người ta chia ra các loại giọng dựa vào khả năng hát cao hay thấp, bao gồm: soprano (giọng nữ cao), mezzo-soprano (nữ trung), alto (nữ trầm), countertenor (phản nam cao), tenor (nam cao), baritone (nam trung), bass (nam trầm).
Đàn ông có thể luyện tập để hát được giọng alto bằng cách dùng giọng gió (falsetto).
Giọng trẻ em và giọng thánh thót là treble.
Thật đáng xấu hổ, tôi đang nói cái quái gì vậy.
Xấu hổ hơn là Phantom nghe xong một bài "phát biểu" dài như thế, một câu chàng cũng chẳng ừ hử.
Sự tự tin trong tôi đã hoàn toàn nát bấy.
Tôi lấy tà váy thấm nước mắt rồi chớp nhanh đôi mắt.
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của Bóng ma, cũng không dám nghe thêm chàng nói gì, gắng sức bịt chặt tai rồi bỏ chạy mất dạng.
Suốt cả tuần ấy, tôi ra vẻ là mình nghiện nhảy và không đoái hoài gì đến chuyện theo dõi, rình trộm rồ dại kia.
Và có vẻ như Christine không còn được gọi tới căn phòng đó nữa.
Mà có thì dầu gì chăng nữa những lời ngớ ngẩn tôi nói với Phantom lần trước cũng đủ khiến đầu óc tôi ngưng hoạt động trong hai tuần và không thèm nhớ tới chàng.
Một đêm khuya nọ, tôi vừa mới kết thúc phần luyện tập, định bụng tắm rửa rồi trở về phòng đánh một giấc ngon lành, nào ngờ lúc đi tới chỗ rẽ của nhà hát, đột nhiên có một bàn tay bất ngờ vươn ra túm lấy cổ tay tôi.
Trái tim tôi đập lệch cả nhịp tưởng chừng muốn nhảy khỏi lồng ngực, đến khi men theo cánh tay ấy nhìn lại, hóa ra là một vũ công nam trong tổ múa ba lê.
Chút thất vọng len lỏi trong tim tôi.
Hắn kéo tôi vào một góc, nhìn tôi với nụ cười sáng chói: "Meg bé nhỏ, em có biết dạo gần đây em cực kỳ quyến rũ?"
Tôi quan sát hắn hết một lượt từ trên xuống dưới, thành thật mà nói, hắn còn quyến rũ hơn tôi nhiều - mái tóc vàng óng ánh như ban mai, chiếc mũi cao thẳng, đôi con ngươi trong suốt, bờ môi hồng bóng mà mềm mại, và chắc có lẽ là một vũ công ba lê nên hắn có một đôi tay và cặp chân dài cân đối, bờ vai rộng thênh thang, eo hẹp như bó đuốc, cả người hắn tỏa sáng như thể bước ra từ bức tranh sơn dầu của một vị họa sĩ nổi tiếng nào đấy.
Tôi suy đi ngẫm lại: "Cảm ơn, nhưng anh là...?"
Nụ cười hắn thoáng chốc gượng gạo: "Tôi là Louis."
"Thành thật xin lỗi anh, dạo gần đây tôi chú tâm vào việc tập nhảy quá nên nhất thời quên mất tên anh."
"Không sao." Louis phong độ, chững chạc nói.
Nụ cười của hắn với độ mở miệng chuẩn xác như trong sách giáo khoa: "Nếu không phải vì điệu nhảy của em, tôi sẽ chẳng đời nào phát hiện hóa ra em lại là một cô bé xinh đẹp đến vậy."
Cô bé?
Hắn đang nhắc nhở tôi một việc.
Hiện tại tôi chỉ khoảng mười lăm.
Thế nên ngày hôm đó...!tôi...!
Hèn nào tôi luôn cảm thấy đôi mắt của Phantom có chút bối rối...!
Nghĩ vậy, mặt tôi không khỏi đỏ rần rật.
Hiềm một nỗi, anh chàng Louis có vẻ đã hiểu lầm, bỗng dưng hắn cười bóp má tôi: "Ngày mai khi buổi diễn kết thúc, tôi mời em uống trà được chứ?"
Uống trà tất nhiên