Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Nhưng mà, tôi yêu chàng.
Quả thực tôi đã nhận ra từ lâu, rằng Bóng ma là một người có suy nghĩ vô cùng cực đoan và lệch lạc, giống như cách mà chàng thể hiện tình yêu của mình vậy, rõ ràng mỗi bước đi đều toát lên vẻ lãng tử và dịu dàng, song, hành động lại như cưỡng ép và giam cầm.
Cúi đầu nhìn đóa hồng vàng rực thơm ngát trong tay mình, nước mắt tôi chực trào rơi xuống.
Tôi nhớ lần đầu tiên nhận được đóa hồng vàng thế này là vào ba năm trước.
Khi đó tôi vừa mới thoát khỏi mê cung dưới lòng đất, ngủ mê man suốt hai ngày liền, tỉnh dậy thì thấy trên đầu giường xuất hiện một đóa hồng vàng và bức thư với hình đầu lâu đỏ.
Thật tiếc vì lúc đó tôi chỉ tập trung chú ý đến mỗi bức thư mà lờ đi sự hiện diện của đóa hồng vàng kia.
Bây giờ nghĩ lại, hoa hồng vàng xuất hiện sau khi sự việc trong lồng sắt xảy ra, mà trước đó, Phantom chỉ có thói quen tặng hoa hồng đỏ.
Mà ý nghĩa của hoa hồng vàng là...!lời xin lỗi của tình yêu, còn có cả...!sự chờ đợi của ái tình.
Thì ra, chàng đã thích tôi từ ba năm trước.
Đây rõ ràng là một suy đoán có căn cứ, nhưng tôi vẫn cảm thấy mơ hồ và không thể tin được.
Nếu việc chàng thích tôi là sự thật, thì cũng giống như con người có thể nằm mơ vào ban ngày, vô cùng không thực tế.
Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt một, lồng ngực dâng trào một cảm xúc tê tái khó tả được thành lời.
Thật tình, tôi không muốn khóc chút nào, khốn nỗi chẳng thể kiềm chế nổi những cảm xúc đang hỗn loạn trong tim mình lúc này.
Dường như chỉ có khóc mới giúp tôi giãy bày được hết những yêu thương và cảm động đang nghẹn lại trong cổ.
Cảm nhận được Bóng ma đang đi bên cạnh mình, tôi toan đưa tay lau nước mắt, rồi mỉm cười với chàng, thế mà cổ tay đã bị chàng đột ngột siết chặt.
Bóng ma luôn có một sức hút đặc biệt đối với tôi, dù chàng nói gì hay làm gì, tôi cũng không thể cưỡng lại được.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng sức hút này quá đỗi khủng khiếp, chỉ cần một cái nhìn của chàng cũng khiến lồng ngực tôi nhói đau vì con tim đã loạn mất nhịp đập.
Vả lại, đây cũng là lần đầu tiên tôi muốn được gần gũi với một người đàn ông thế này: tôi muốn ôm chàng, muốn được bao bọc trong vòng tay ấm áp và mùi hương của chàng, tôi muốn nghe tiếng chàng thầm thì trên đỉnh đầu hoặc bên tai...!muốn cùng chàng làm tất cả những gì mà trước đây đến nghĩ thôi tôi cũng chẳng dám nghĩ.
Đương nhiên, điều tôi muốn nhất vẫn là được chính miệng mình nói cho chàng nghe tâm tư thật lòng mình.
Chẳng biết bao lâu nữa thuốc mới hết tác dụng.
Bấy giờ, một tay kia của tôi đã bị Bóng ma nắm lấy.
Đóa hồng vàng rơi xuống nền đất vọng lại một tiếng "phịch".
Tôi thấy sự bất an và vỡ vụn trong đôi mắt chàng từ từ biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn sắc lạnh như con thú hoang đang hăm hở săn mồi.
Con ngươi chàng sáng rực như hai đốm lửa lớn, tôi còn chưa kịp hiểu sự thay đổi này của Bóng ma biểu thị cho chuyện gì, thì đã bị chàng đẩy đến bên cạnh đạo cụ giữa sân khấu.
Những tiếng dây xích va vào nhau vang lên, tôi cảm nhận được sự cứng chắc của vòng rào phía sau, một dự cảm chẳng lành dấy lên dữ dội trong lòng tôi.
Bóng ma vén tấm mạng che mặt của tôi lên, nhìn tôi từ trên xuống.
Ánh nhìn của chàng như một sợi dây xích nặng nề quấn chặt khắp người tôi.
Đôi tay của Bóng ma giống như cây thập giá để đóng đinh tù nhân.
Hai tay tôi bị cưỡng ép tách ra và cố định ở hai bên trái phải.
Suốt cả quá trình chàng không nói một lời.
Tôi bỗng dưng sinh ra một ảo giác, rằng bản thân sắp bị chàng lăng trì(*).
(*) Hình phạt thời xưa, đầu tiên là chặt bỏ tay chân sau đó mới chặt đầu
"Nếu ánh sáng của linh hồn chẳng thể đưa em đến bên tôi."
Đây là câu hát cuối cùng trong đoạn aria.
Sau khi xướng xong, Bóng ma cố ý dừng lại.
Tôi nhìn thấy người thợ máy nắm được tín hiệu, kéo mạnh một sợi dây, gần như trong nháy mắt, tấm màn nhung che đậy đạo cụ phía sau lưng tôi biến mất.
Tôi nghiêng đầu nhìn lại, nhịp tim như ngừng đập, điềm báo dữ dội lúc nãy giờ đã được khẳng định.
Nó đúng thật là chiếc lồng sắt mạ vàng được chế tác tinh xảo, những bông hồng vàng lớn nhỏ được khắc một cách cẩn mẩn lên những thanh sắt dọc đứng.
May mắn thay, đáy lồng không bịt kín, nó rỗng.
Điều này làm tôi nhẹ nhõm đi đôi chút, thoáng thoải mái thở phào một hơi dài.
Thế nhưng Bóng ma có vẻ không mấy hài lòng với thái độ của tôi, chàng nắm lấy cằm tôi, ngón cái và ngón trỏ di chuyển nhẹ nhàng từ xương quai hàm tới cổ rồi lần xuống hai cánh tay, sau cùng đến cổ tay: "Tôi chỉ có thể bẻ gãy đôi cánh của em, nhốt em vào lồng sắt và buộc em phải khuất phục tôi."
Ánh mắt chàng lúc này hoàn toàn biến thành màu vàng rực, hệt như một con thú đang rạo rực hưng phấn, nhổm phắt dậy vì trông thấy con mồi ngay trước mắt.
Tôi bất giác rùng mình, sợ rằng trong một lúc hưng phấn, chàng có thể bẻ gãy cổ tay tôi tức thì.
Lúc này, ánh đèn đột ngột vụt tắt, cả khán phòng biến thành một đại dương nhấp nhô đen tối.
Tay tôi được thả tự do, sức nặng trên người cũng biến mất.
Tôi hoang mang sờ lấy cổ tay đã sưng đỏ của mình, cố gắng gọi tên Phantom mà quên mất rằng bản thân không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Chẳng biết qua bao lâu - mà cũng có thể chỉ mới vài giây trôi, từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên âm thanh nặng nề của những bánh răng đang chuyển động ma sát vào nhau, trong bóng tối, nghe như tiếng xương gãy.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc thẳng sống lưng, khiến tôi không rét mà run rẩy.
Tôi vô thức lùi về sau một bước, chân giẫm phải một sợi dây thừng tròn lẳng, xuýt nữa thì ngã nhào xuống sàn.
Khoảnh khắc ấy, một luồng sáng chiếu thẳng đến phía sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, chiếc lồng sắt ban nãy vẫn còn ở nguyên đó, giờ đã biến mất không tăm hơi, xung quanh lại chẳng thấy dấu vết của sự di chuyển nào.
Tôi chưa kịp bước đến để nhìn cho rõ hơn thì toàn bộ đèn trong khán phòng đột ngột bật sáng.
Khán giả bên dưới ngạc nhiên như thể họ đã nhìn thấy một điều gì đó khó tin.
Tôi bối rối, dáo dát nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì lạ.
Bóng ma đứng khoanh tay cách đó không xa.
Chàng quay lưng về phía khán giả, cả người bất động như một pho tượng đá.
Ánh sáng chiếu đến từ mọi hướng, giống như muốn cắt dáng chàng thành những mảnh nhỏ cao ngạo mà gầy gò.
Không biết có phải vì khí thế quá đáng sợ của chàng mà lòng bàn tay tôi ướt đẫm cả mồ