Nhanh như tên bắn anh lao đến ôm chằm lấy cô, cô không kháng cự. Một nụ cười nhếch môi hiện ra trên khuôn mặt thiên thần, giọng cô lạnh nhạt một cách đáng sợ.
- Anh ôm đủ chưa? Đủ rồi thì làm ơn buông ra.
Anh như hoàn hồn, anh buông vòng tay đang ôm cô ra, hai bàn tay anh nắm lấy vai cô, giọng nói đầy ngọt ngào - sự ngọt ngào trước đây cô chưa từng được nghe.
- Em đã ở đâu suốt hơn 1 năm qua, anh cho người đi tìm em như mãi vẫn không thấy, anh rất nhớ em..._ Anh nhìn cô say đắm.
Trông cô bây giờ còn đẹp hơn trước, cô thật quý phái và quyền lực. Vẻ đẹp ngây thơ ngày xưa đã được thay thế bằng một vẻ đẹp ma mị và cực sắc sảo.
Cô nhìn anh với ánh mắt như muốn đòi mạng, hai con ngươi đứng yên không động đậy. Nhẹ nhàng đẩy hai bàn tay đang nắm lấy vai cô ra rồi nhìn vào sấp hồ sơ đang đặt trên bàn.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tôi đến đây để ký hợp đồng với anh nên xin anh giữ tự trọng, cái ôm vừa rồi xem như thay lời chào hỏi. _ Mặt cô lạnh như băng.
- Em còn giận anh nên mới như vậy đúng không? Thục Tâm! Anh thực sự xin lỗi..._ Anh nắm lấy tay cô.
Cô giật tay lại rồi đưa mặt đến sát mặt anh.
- Nếu anh còn đụng tay đụng chân thì tôi sẽ la lên...tới lúc đó anh đừng có trách...Và tôi tên Song Lam nên anh hãy gọi cho đúng!_ Cô hằn giọng.
Cô đã thay đổi, thay đổi đến kinh ngạc, cô không còn là Thục Tâm, không còn là người vợ hiền lành trước đây của anh. Cô thay đổi từ bên ngoài đến lẫn tính cách và cả cách nói chuyện vì thân phận của cô...đã khác xưa rất nhiều.
- Anh định ngồi như vậy đến khi nào? Vị trí ngồi như vậy không giống đối tác đang trao đổi với nhau gì cả. Cảm phiền anh qua ghế đối diện! _ Cô nghênh mặt như ra lệnh.