Trước khi rời khỏi Kỳ quay sang hỏi Luận với vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Trước giờ chú là người rất lạnh lùng với phụ nữ dù cho đó là phụ nữ đẹp nhưng cử chỉ và cả lời nói chú đối với Thục Tâm đều ân cần quá mức._ Đang tra hỏi.
- Chú thích cô ấy! _ Quá thẳng thắn.
- Biết ngay mà! _ Nói trúng tim đen.
- Khả năng quan sát của cháu cũng không tệ, hay do đó là người con gái cháu yêu!_ Biết nhưng vẫn cố tình.
- Đúng vậy! Con không để chú có được cô ấy đâu! Trước đây vì hoàn cảnh nên con mới không thể bày tỏ với cô ấy, giờ thì khác rồi! _ Quyết tâm.
- Được! Vậy con cứ thử xem!_ Vỗ nhẹ lên vai Kỳ thách thức...
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Cô về đến nhà thì thấy một chiếc ô tô đậu trước cổng. Nhìn kĩ thì thấy anh đang dựa lưng vào cửa xe, tay bỏ vào túi quần ra vẻ đang chờ đợi ai đó. Cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt vui vẻ thành một gương mặt sắc lạnh rồi điềm nhiên bước đến. Vừa thấy cô anh vội mỉm cười hạnh phúc:
- Em đi đâu mới về vậy? Anh đến tìm em nhưng người trong nhà bảo em đã ra ngoài, anh chờ em suốt 2 tiếng..._ Giọng ngọt ngào đến siêu lòng.
- Chờ làm gì! Tôi đi đâu phải báo cáo với anh à! Anh nghĩ mình là ai? _ Cô lạnh nhạt.
- Anh không có ý đó! Anh...anh xin lỗi...Anh nhớ em...nên. _ Anh nắm tay cô.
Cô hất mạnh tay anh ra rồi nhếch môi:
- Nếu không có gì liên quan đến công việc thì anh đừng làm phiền tôi! Lo về nhà chăm sóc cho vợ con của anh đi ( ý nói tới Y Loan).
- Không! Anh đã biết hết mọi chuyện xấu của cô ta và cả cái thai đó...không phải...của anh..._ Anh gấp gáp giải thích.
- Liên quan gì tôi!_ Lạnh tựa như băng.
- Anh xin em đừng như vậy với anh mà Thục Tâm! _ Giọng ân hận.
- Tôi nói lại lần cuối! Tôi tên Song Lam! Thục Tâm mà anh nói đã chết theo đứa con của cô ấy rồi! _ Ánh mắt cô ngập tràn lửa hận.
- Được...rồi...Song Lam...em bình tĩnh lại nghe anh nói..._ Giọng anh trầm xuống.
- Anh biến đi!_ Nói rồi cô gọi người hầu ra mở cửa, cô đi một mạch vào nhà bỏ mặc anh năn nỉ cô ở lại nghe anh nói.
Thật ra cô đã âm thầm tìm hiểu về chuyện của anh và Y Loan trước khi cô đến khách sạn để ký hợp đồng với anh. Cô biết tất cả, biết rằng Y Loan đã bị nghỉ việc khoảng 1 năm trước và cô cũng biết anh luôn tìm kiếm mình. Nhưng cô vẫn muốn hành hạ anh, khiến anh phải đau khổ vì những gì anh đã làm với cô và đứa con chưa kịp chào đời...
**Chương 32**
Sáng hôm sau vừa thức giấc cô đã nhận được điện thoại từ một số máy trông rất quen.
- Em đã thức chưa? _ Giọng nói quan tâm cất lên.
- Ai vậy? _ Cô đã biết là anh nhưng vẫn cố ý hỏi lại với giọng điệu vô tâm.
- Anh Vĩnh Ân đây, anh muốn gặp em! _ Anh khăng khăng.
- Hay thật, biết cả số điện thoại của tôi! _ Cô cười khẩy một tiếng.
- Vì anh...nhớ em! _ Anh dịu dàng.
- Nếu không phải chuyện công việc thì tôi xin cúp máy!
Sợ cô cúp máy nên anh vội lên tiếng.
- Khoan đã! Anh muốn bàn công việc với em.
- Chẳng phải lần trước đã bàn rồi còn gì! _ Cô nói trống không.
- Anh muốn bàn thêm với em về một số vấn đề! _ Cố diện lý do.
- Vậy để tôi báo lại với người của công ty đến trao đổi với anh! _ Cô từ tốn nói nhưng lời nói rất ảm đạm.
- Không! Anh chỉ muốn bàn công việc với em...anh biết mình không có tư cách xin em điều gì...nhưng lần này anh xin em đến gặp anh..._ Anh tha thiết năn nỉ.
- Thấy anh tội nghiệp như vậy...được thôi. Lát nữa tôi nhắn thời gian, địa điểm qua cho anh. _