“Cậu Bắc Bắc, cậu mau ngủ đi, đã hơn 11 giờ rồi.” Hai tay dì Vương xoắn lại, bà nghiêng đầu, nhìn chăm chằm thiếu niên bên giường, đôi mắt lộ ra trìu mến.
Thiếu niên nghe vậy mí mắt khẽ run, nhịn không được kéo tấm thảm lông từ dưới đầu gối lên cao, tay trái nắm thành đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, thậm chí có chút run rẩy.
Đêm đã khuya, bên ngoài mưa to tầm tả, nhìn như có sương mù bao quanh.
Nước mưa không ngừng tạt ‘ầm ầm’ vào cửa sổ sát đất, thiếu niên hình như kinh sợ (kinh ngạc và sợ hãi), ngón tay co rụt lại, lúc này người khom về phía trước, sau lưng mồ hôi tuôn ra như suối.
“Có phải chân lại đau không?!” Dì Vương biến sắc, bà vội ngồi xổm xuống, định vén ống quần của thiếu niên lên xem, bỗng bị một tiếng gầm khẽ lạnh như băng cắt ngang.
“Chú ấy… Khi nào thì về?” Đầu thiếu niên khẽ rũ xuống, tay trái run rẩy.
Di Vương hơi ngẩn ra, chậm rãi đứng lên.
“Ông chủ… Hôm nay ngài ấy không về.”
“Xoảng…” Dường như có cái gì đó ở trên cao mới bị rơi xuống, âm thanh giòn giã, vật kia nện xuống nền nhà bằng đá cẩm thạch phát ra tiếng vang chói tai.
Dì Vương bị doạ nhảy dựng lên, sợ hãi kêu một tiếng rồi quay lại xem —— thì ra là cái bình hoa để trên bàn ăn bị thổi rơi xuống.
Bà quên đóng cửa sổ lại, thế nên mưa gió từ bên ngoài không ngừng thổi vào, mới làm cái bình rớt xuống đất.
Dì Vương chạy nhanh tới phòng bếp tìm cây chổi, bình hoa bể thành năm sáu mảnh, dưới sàn đều là mảnh vỡ.
Bà cúi người xuống, thật cẩn thận nhặt lại hết mảnh vỡ, sau đó quay đầu lại trước cửa sổ sát đất thì bóng dáng thiếu niên đã không thấy đâu.
Thiếu niên tên là Chu Ký Bắc.
Cậu không phải là chủ nhân của ngôi nhà này, cũng không có quan hệ thân thích gì với chủ nhân ngồi nhà.
Mối quan hệ không tên của cậu cùng chủ nhân ngôi nhà này kéo dài đã lâu, cậu ở đây đã sáu năm.
Từ khi cậu mười hai tuổi đã ở chỗ này, ngôi nhà rất lớn, cầu thang bằng gỗ lim hình xoắn ốc, ở tầng một, phòng nằm cuối dãy hành lang chính là phòng của người kia.
Dì Vương rất thích hỏi cậu: “Cậu Bắc Bắc, phòng ngủ có cần mua thêm gì trang trí không?”
Bình thường cậu luôn im lặng, không đáp lời, cậu lúc nào cũng vậy, không nói lời nào, ánh mắt luôn âm u, cả người đều toả ra một loại cổ quái khó nói, bộ dạng cách xa khiến người khác không dám đến gần.
Kỳ thật, cậu không biết nên nói như thế nào.
Ở nơi này, cậu như là một người khách.
Khách ở phòng khách, đâu ra còn có thể yêu cầu này nọ.
Vì vậy cậu rất biết điều, nói thì không nhiều, cho ăn cái gì thì ăn cái nấy, không cho làm gì thì sẽ không làm.
Cậu chỉ có yêu cầu với một người.
Người kia đa phần đều cưng chiều cậu, cậu muốn gì hắn cũng đồng ý.
Chỉ là Chu Ký Bắc bình thường không thấy được người kia, người kia lúc nào cũng bận rộn với công việc, xã giao, cũng bận rộn nói chuyện yêu đương.
Mấy người coi, đêm nay hắn không về.
Hắn lại không về.
Chu Ký Bắc dùng hai tay cố đẩy xe lăn, liều mạng đẩy về phía hướng ra ngoài phòng mình, dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đẩy tới bên ngoài, cậu dùng cây nạng đứng lên.
Bởi vì hôm nay mưa to, khí trời ẩm ướt cho nên vết thương ở chân của cậu lại tái phát, đau tới mức giống như xương bánh chè bị một trăm con kiến gặm cắn, xé rách mạch máu, chúng nó đói khổ lạnh lẽo, thế cho nên phải ở lại trong xương tủy của cậu mà sinh sống.
Chu Ký Bắc đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu vừa mới đứng lên liền đau tới suýt nữa ngã sấp xuống.
“Cộc… cộc… cộc”
Cây nạng chống đỡ trọng lượng của Chu Ký Bắc, mỗi lần gõ xuống sàn nhà đều phát ra âm thanh nặng nề.
Chu Ký Bắc dùng hết sức, mất bảy tám phút mới đi đến được trước cầu thang xoắn, cậu ngửa đầu, nhìn cũng không thể thấy được điểm cuối của cầu thang.
Cậu cắn chặt răng, dùng cây nạng chống về phía trước, sau đó mới nâng cái chân tàn phế lên.
“A!”
Cậu nhịn không được kêu lên, răng nanh cắn xuống môi tới bật máu, nhưng cậu không bỏ cuộc, ngay sau đó liền đi bước thứ hai.
“Ầm…” Một tiếng, cây nạng không chịu được sức nặng liền lệch đi, Chu Ký Bắc cũng bị kéo theo, cả hai đều ngã lên tấm thảm lông, cậu lại làm như không cảm giác được đau đớn, dùng hai tay chống cả người bò trên đất.
Chu Ký Bắc rốt cuộc cũng bò được tới bên giường, cậu tựa vào chân giường, ngưỡng cổ thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra đầy trên cổ, ánh mắt đấu tranh hỗn loạn.
Đây là phòng của người kia, lúc tiến vào cậu không mở đèn, cho nên bây giờ trong phòng tối om.
Chu Ký Bắc vươn tay sờ soạng trên giường, tay cậu gầy như que củi, nhìn không có chút sức.
Cậu mò mẫm một phen, nhưng cái gì cũng không tìm được.
Cậu chỉ muốn dùng gối nằm của người kia ôm ngủ, ngửi một chút mùi hương của hắn, thế mà chút chuyện này cũng không làm được.
Chu Ký Bắc bỗng nhiên có chút tuyệt vọng.
Tại một căn hộ nhỏ.
“Còn chưa ngủ?”
“Chờ một chút.”
Một cánh tay từ đằng sau tiến lại quấy rầy cổ Quý Quỳnh Vũ, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cánh tay kia cũng không làm nụ cười trên môi hắn giảm một tí nào.
Người phía sau cúi người xuống, dùng mặt cọ cọ lên đùi Quý Quỳnh Vũ, đợi cho trong mũi toàn là mùi hương của hắn, mới nũng nịu mà nói: “Anh hứa với em tháng sau tụi mình đi Nhật Bản, đừng có mà quên.”
Quý Quỳnh Vũ ‘hừ’ cười một tiếng, bỗng nhiên đáy mắt hơi trầm xuống, xoay người túm cái người dính ở phía sau đem về trước ngực, Quý Quỳnh Vũ nắm cằm của chàng trai, sức lực cũng không hề nhỏ.
“Hôm nay cậu sao thế? Cằn nhằn liên tục.” Chàng trai trong ngực của Quý Quỳnh Vũ há mồm liền liếm ngón tay của hắn, Quý Quỳnh Vũ cũng không nhúc nhích, người kia còn cố ý chuyển động yết hầu để tạo ra âm thanh.
“Lại ghen với Bối Bối?”
“Bối Bối, Bối Bối, đã bao nhiêu tuổi rồi kêu như vậy.”
Chàng trai đang thưởng thức ngón tay của Quý Quỳnh Vũ trong giọng nói tràn ngập tủi thân, Quý Quỳnh Vũ bỗng đem tay rút lại, chàng trai liền thấy trống rỗng.
“Cậu cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy.” giọng nói của Quý Quỳnh Vũ có chút lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như dao, ý tứ cảnh cáo.
Chàng trai trong một lúc không nói được gì, Quý Quỳnh Vũ kéo máy tính lại, đóng một cái ‘cạch’, doạ cho chàng trai nhảy dựng.
“Quý Quỳnh Vũ, anh