Chu Ký Bắc cầm hộp đồ ăn đã đóng gói định đứng lên, Kiều Diễm Chi nhanh chóng vọt tới cạnh cậu, đưa tay ra định đỡ.
Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, đường chỉ tay ngang dọc phức tạp, đường công danh thì đặc biệt dài và sâu.
Chu Ký Bắc có một khoảnh khắc thất thần.
Quý Quỳnh Vũ cũng thường làm động tác này mỗi khi cậu đứng lên, hắn sẽ vươn tay ra đỡ cậu, bàn tay Quý Quỳnh Vũ khô ráo lại mềm mại, móng tay luôn được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, lòng bàn tay ấm áp như có một dòng điện, mỗi khi bản thân được tay hắn bao bọc, cậu cảm giác như có dòng điện chạy dọc toàn thân, từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân.
“…Anh…” Chu Ký Bắc phút chốc không biết phản ứng như nào, cậu chống bàn mạnh mẽ đứng lên, cây nạng như cọng rơm cứu mạng được cậu bắt lấy, một nửa thể trọng đặt lên đó.
Kiều Diễm Chi không thể không thu tay lại, Chu Ký Bắc cầm gói đồ ăn khập khiễng đi qua, Kiều Diễm Chi nhìn theo bóng dáng của cậu, không tự chủ được đi theo.
Ra khỏi quán ăn, người càng ngày càng đông, Chu Ký Bắc đi trên đường càng thấy khó khăn, những người xa lạ hướng về phía cậu càng lúc càng đông, tiếng la hét của mấy đứa nhỏ đang chơi trốn tìm, một thằng nhóc chạy quanh cậu, cây nạng không có điểm tựa lập tức lung lay, cậu hụt chân mém ngã sấp.
“Cẩn thận!” Kiều Diễm Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nắm chặt cánh tay Chu Ký Bắc, anh ta điều khiển lực rất tốt, cậu cũng không đau.
Chu Ký Bắc đã hết kiên nhẫn, lời mắng chửi sắp thốt ra, quay người lại nhìn Kiều Diễm Chi phía sau lời nói nghẹn lại không nói ra được, chỉ có thể cứng nhắc nói: “Đừng đi theo tôi!”
Chu Ký Bắc rũ mắt, vội vàng bỏ đi, nhìn bóng dáng chật vật lại cô độc như chạy trốn của cậu, Kiều Diễm Chi nhíu mày nhìn theo hồi lâu.
Chu Ký Bắc có thể nghe rõ tiếng thở dốc ồ ồ của mình, túi nhựa ghì lên ngón cậu mấy lằn đỏ lòm, hộp đồ ăn nghiêng ngả sắp đổ.
Cho dù như thế nào thì cái chân của cậu cũng đã tật, đi qua một con đường thôi mà cả người đau đớn đổ đầy mồ hôi.
Sắc mặt cậu cực kỳ khó coi, đầu ngón tay run rẩy, nạng trong tay đã lảo đảo, luống cuống một hồi, cậu chỉ có thể dừng lại bên một bồn hoa, ngồi lên cạnh bồn.
Đá cẩm thạch vào mùa đông tích lạnh, Chu Ký Bắc vừa ngồi xuống liền run rẩy, cậu để túi nhựa qua một bên, mở hộp đồ ăn ra, bên trong đã loạn thành một đống, cậu nhíu mày, cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng đành chịu.
Cậu tháo túi nhựa ra, bưng hộp mì đã nguội lạnh không còn mùi vị gì gắp từng đũa cố nuốt.
Cậu để nạng một bên, máu đọng ở khóe miệng còn chưa biến mất, mỗi khi mở miệng đụng tới vết thương thì đau, nhưng cậu không để ý nhiều đến vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào hộp mì trước mặt, người đi đường thường dùng ánh mắt xăm soi và hoài nghi nhìn cậu, Chu Ký Bắc một đũa lại một đũa ăn, cậu quá đói, dạ dày đã trống không từ lâu, chẳng biết mùi vị của đồ ăn là gì nữa rồi.
Cậu ăn hết hộp mì mà không cảm nhận được mùi vị, nuốt đại cho hết, thuận tay tìm khăn giấy trong túi quần lau miệng, không ngờ thấy một tờ danh thiếp rơi ra.
Chu Ký Bắc sửng sốt, mắt thấy tờ danh thiếp như bông tuyết rơi rụng, lượn vài vòng trên không trung rồi rơi lên giày cậu.
Chu Ký Bắc cúi đầu, hạ mắt, dừng lại ở con chữ bên trên.
Cậu đặt tay lên đùi, theo thói quen nhéo nhéo quần, không dám lộn xộn, do do dự dự nhìn tấm danh thiếp nửa ngày trời mới cúi người nhặt nó lên.
Ngón tay chà sát qua lại con chữ trên danh thiếp, giống như muốn đem mực in trên đó cọ sạch.
Trong khách sạn.
“Nè, cậu gọi đi.
” Bà chủ đưa điện thoại cho cậu, Chu Ký Bắc nhận ống nghe đặt bên tai, ngón tay khẩn trương cọ tới cọ lui, móng tay cái cọ qua má, mí mắt co giật.
Cậu căng thẳng lén nhìn bà chủ, bốn mắt chạm nhau, có chút xấu hổ rụt lại, bà chủ giả bộ không có gì, cười khan hai tiếng rồi quay lại cắn hạt dưa trong tay.
Danh thiếp bị nắm trong tay đã nhăn nhúm lại, Chu Ký Bắc quay số, điện thoại vừa vang hai hồi cậu đã vội vàng dập máy.
Điện thoại bị dập mạnh, bà chủ bị dọa mém nuốt luôn vỏ hạt dưa, Chu Ký Bắc vò danh thiếp lại thành cục, ném vào thùng rác, mặt cậu trắng tát, co chân xoay người, cây nạng vừa gõ được hai cái thì