Âm thanh nói chuyện ngưng bặt, không khí ở đây cũng theo đó mà đóng băng, Chu Ký Bắc thình lình ngẩng đầu, ánh mắt bị khói hun cho cay xè, bất đắc dĩ nheo lại, tay cậu theo thói quen bỏ thuốc vào miệng, rít một lần hết một phần ba điếu thuốc, môi hé mở ra vào.
“Đội Mỹ hôm nay thái độ rất khác thường, khả năng dẫn bóng lên tới 78%… Phòng thủ theo sát phía sau…” Âm thanh bình luận cũng lộ ra vẻ cực kỳ khó tin, tiền đạo số 11 thực hiện pha băng lên chặn bóng, đoạt lại banh từ chỗ cầu thủ khác, nhanh chóng dẫn về sân nhà, sau đó có hai người lập tức chạy lên, dẫn bóng ra, đồng đội hợp tác phá thủng hàng phòng ngự của đối phương.
“Đệt mẹ nó!” Một tiếng mắng chửi mang theo nặng nề bùng lên ở trên ghế dài!
Gạt tàn thuốc bị người ta đập mạnh xuống bàn trà, mặt bàn thủy tinh nứt ra vài đường, tàn thuốc bên trong rơi hết xuống đất, Chu Ký Bắc nheo mắt, tay run vài cái rảy tàn thuốc xuống.
“A!” Người đàn bà trong lòng Vương Phó hoảng sợ la lên một tiếng, cơ thể không nhịn được dựng đứng lên, ánh mắt Vương Phó khiến người ta rùng mình, lộ vẻ kỳ dị, anh ta liếc nhìn Chu Ký Bắc, người sau vẫn thẳng lưng, bả vai thả lỏng tự nhiên, điếu thuốc trên tay vẫn cầm vững vàng.
Anh ta nhìn người bên ngoài, một cái liếc mắt ngắn ngủi trao đổi xong.
Đến gần khi kết thúc, bóng lại bị chặn đứng, đội Mỹ xông tới đón bóng, hai bên chiến đấu hung ác, đưa bóng tới vùng biên cấm!
Trong ghế, mấy người quen của Vương Phó như ngồi trên mũi dao, tay chân thẳng tắp, con ngươi vì khẩn trương mà co rụt lại, màu sắc đèn treo trên đỉnh đầu quỷ dị thay đổi, Chu Ký Bắc không ngẩng đầu, cậu nâng cằm, mí mắt vì hút thuốc mà run rẩy.
“……”
“Ghi bàn! Đội Mỹ đã ghi bàn trong 30 giây cuối cùng! Số 8 Wenger đã ghi bàn bằng một đường chuyền dài!”
“A! Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu tỷ số 2:0, đội Mỹ thắng lợi áp đảo.”
Hàng ghế dài như trong tủ lạnh, vách tường và nền nhà lạnh ngắt, ngọn đèn trên đỉnh đầu lại xoay tròn, dừng lại trên mặt Chu Ký Bắc một lát rồi nhanh chóng rời đi, bóp thuốc tắt.
“Mẹ nó đá banh kiểu gì thế?! Đệt!” Bàn trà bị người nặng nề đạp một cú vì thế mà lắc lư, ầm ầm ùm ùm vang lên mấy tiếng giòn tan, rượu trên bàn đổ rạp, mảnh vỡ thủy tinh văng tán loạn, dẫm nát dưới chân nghe ‘rộp rộp’.
Mặt Kiều Diễm Chi chìm nghỉm, cảm xúc bất an trong lòng từ khi bắt đầu tới giờ đã được xác nhận, cảm giác rụt rè không thôi, anh ta vừa muốn mở miệng, Chu Ký Bắc đã nhướng mi, ánh mắt thu lại, nhíu mày căng thẳng.
Cậu nâng cằm, khóe miệng tuy đang cười nhưng ánh mắt bén như dao.
“Hôm nay bù bao nhiêu?”
“Ngay cả bù tiền bao nhiêu cũ không nhớ, anh đại đúng là rộng lượng nha.” Chu Ký Bắc cười nhạo hai tiếng, đáy mắt di chuyển, móc mỉa cực kỳ.
“Mày….!”
“Kỳ Bắc, đừng.” Vương Phó quăng qua ánh mắt, người đàn bà trong ngực anh ta biết điều đứng lên đi ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại, gió lạnh mạnh mẽ xông vào.
Vương Phó giả vờ nói một cách tự nhiên, khóe mắt khẽ chớp, miệng lưỡi sắc sảo, Chu Ký Bắc không lên tiếng, vuốt ngón áp út, cậu không khỏi nhíu mày, cảm giác ngón tay trống rỗng, cậu lại nắn nắn ngón tay, nghĩ thầm, nếu có chiếc nhẫn thì tốt nhỉ.
Bộ dạng có lệ này của Chu Ký Bắc làm Vương Phó có hơi tức giận, mồm vừa tính lên tiếng, Chu Ký Bắc chậm rì rì nói: “Trận đấu thắng thua vốn không biết được, anh Vương khẩn trương cái gì.”
Lời Vương Phó tính nói bỗng nhiên nghẹn trong họng, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, giọng trầm xuống, không mặn không nhạt đầy thâm ý: “Đúng thế, chúng ta đợi thêm trận tiếp theo là được.”
Vương Phó liếc nhìn kim đồng hồ chỉ 12 giờ khuya, anh ta cúi người, cầm lấy hai cốc không trên bàn rót rượu, tay phải cầm chai rượu, rót đầy một ly, mùi rượu nồng nặc, bọt khí tràn ra, Vương Phó lại gắp vài cục đá bỏ vào trong cốc, rượu cũng vì thế mà trào ra ngoài.
‘Lạch cạch’ một tiếng, chiếc kẹp bị vứt lại vào thùng, Vương Phó dùng hai ngón tay đẩy cốc rượu sang, chiếc cốc và mấy viên đá theo đó lắc lư.
“Anh Vương, trận tiếp theo…”
“Diễm Chi, cậu vội thì về nhà ngủ trước đi.
Ký Bắc là cú đêm mà.” Vương Phó chặn ngang lời của Kiều Diễm Chi, anh ta ngồi không yên, mặt hiện lên vẻ chán nản.
“Bốn năm mới có cơ hội tiếp anh Vương coi một lần, tôi đương nhiên mong còn không được.” Chu Ký Bắc bưng cốc rượu trên bàn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Phó, trên môi ý cười tràn lan, ranh mãnh như hồ ly.
Cậu ngưỡng cổ, sảng khoái uống một ly, yết hầu trượt vài lần, âm thanh nuốt xuống phóng đại bên tai.
“……” Hai mắt Kiều Diễm Chi đỏ đậm, Chu Ký Bắc ở điểm mù mà Vương Phó không thấy được, lén lút đưa tay ra hiệu cho Kiều Diễm Chi.
“……!” Tay Kiều Diễm Chi run lên, anh ta cảm nhận được ngón tay Chu Ký Bắc đang chạy trong lòng bàn tay mình, đầu ngón tay viết viết gì đó, ánh mắt Kiều Diễm Chi trừng lên, lông mi run rẩy ngứa ngáy.
Đôi mắt cậu vẫn như thường, miệng như cũ lưu loát, lời nói có gai, thử thăm dò.
Lòng bàn tay Kiều Diễm Chi theo phản xạ không ngừng cuộn lên, Chu Ký Bắc viết xong chữ cuối cùng mới rụt ngón tay lại, cậu nhìn Kiều Diễm Chi, không nói một lời nào.
Móng tay anh ta dùng sức cào lên sô pha, lộ ra những đường vân trắng, Kiều Diễm Chi chống người đứng lên.
“… Tôi đi vệ sinh.”
Chu Ký Bắc ngửa ra sau một chút để nhường đường, Kiều Diễm Chi đi từng bước ra ngoài, xẹt qua người Chu Ký Bắc, chợt nghe sau lưng có âm thanh bén nhọn vọng tới.
“Không phải trong này có sao?”
Thân thể Kiều Diễm Chi như bị đóng băng, gân xanh trên mu bàn tay nhảy dựng, anh ta quay đầu lại, nhìn Vương Phó, người sau nhíu mày, tay đặt ngang trên sô pha có vẻ kiêu ngạo tự cao.
Kiều Diễm Chi không nói được lời nào, chậm rãi đi qua hướng WC bên kia, tay cầm nắm cửa mở ra, cánh cửa màu đen rất nặng, anh ta như cố hết sức, nghiêng người đi vào bên trong, cánh cửa không người giữ lại nên không chịu được đập vào tường.
Ngọn đèn mờ ảo trong nhà vệ sinh, mấy tràn đèn linh tinh treo trên trần nhà, anh vội vàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra, thuận tay mờ vòi nước, dòng nước chảy ra.
Kiều Diễm Chi cúi đầu, ngón tay di chuyển trên màn hình, dừng lại trước một cái tên, vội vàng nhấn vào, ánh mắt khẩn trưởng nhìn về phía cửa, lại quay đầu nhìn bản thân chằm chằm trong gương, đèn trần không tỏ, toàn bộ cơ trên mặt cứng ngắc.
“Anh Lê, là tôi.”
Chu Ký Bắc thò tay qua lấy trái cây đặt trên đĩa ăn, cây nĩa bạc linh hoạt đâm vào, cậu dựa nửa người xuống ghế sô pha, trên mặt không chút kích động, rượu uống một nửa đặt trở lại, lắc lư cái nữa, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ trêu đùa.
‘Ting….
ting….’ Màn hình điện thoại sáng ngời, âm thanh thông báo vang lên bốn phía.
Vương Phó và Chu Ký Bắc cùng nhìn qua, cậu ngoắc ngoắc ngón tay,