Tay Lê Lạc giắt ngang sau lưng Kiều Diễm Chi, đặt anh dưới người, Lê Lạc rút ngắn khoảng cách, áo bởi vì nhoài người mà mở rộng, nước thuốc khi nãy vừa thoa còn chưa kịp khô, tích vào thành một đường chạy thẳng từ xương quai xanh xuống.
Lê Lạc quỳ một gối, đùi phải chống cả thân người, mùi hương của anh ta phải vào mặt anh, giống như cái lưới cực lớn bao vây không còn khe hở.
Kiều Diễm Chi không dám động đậy, quay mặt sang nhìn, trái tim trong chớp mắt nhảy tọt lên cổ họng.
“Anh Lê, xin lỗi… tôi…” Hô hấp của Kiều Diễm Chi ngưng bặt, chạy cả vào miệng của Lê Lạc.
Được tại ( T RUМtruyen.
м E )
Anh không tin được mở trừng mắt, cằm bị Lê Lạc nắm lấy, lòng bàn tay khô ráo thô ráp ma sát lên da thịt có cảm giác tê dại nho nhỏ.
Lê Lạc không có thói quen hút thuốc, trong miệng toàn mùi bạc hà tươi mát, có chút lạnh lẽo, ngược lại Kiều Diễm Chi lại thường xuyên hút thuốc, hai người hòa vào nhau, bồi hồi ra vào lẫn nhau.
Nụ hôn như kéo dài mãi, tay Lê Lạc vẫn luôn giữ trên mặt Kiều Diễm Chi, ngón tay nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve, thật cẩn thận kiềm chế bản thân.
Lưu luyến giống như nước thuốc bám trên cổ anh ta, trong lúc này không có cách nào khác, chỉ trơ mắt nhìn thời gian làm lạnh, tùy tiện bốc hơi.
“…….
” Kiều Diễm Chi vẫn mở to mắt, mí mắt giật giật, mất tự nhiên run rẩy, không tự chủ lại nhìn tới miệng vết thương của Lê Lạc.
Hô hấp anh dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng theo đường thẳng đi lên, khẩn trương nuốt nước miếng lia lịa, trơ mắt nhìn tứ chi run run.
“……” Lê Lạc thở dài cực nhẹ, tay đặt trên mặt Kiều Diễm Chi trượt xuống sau cổ, anh ta ôm Kiều Diễm Chi, cằm đặt trên hõm vai anh, vừa chuyển đầu, môi mỏng đặt cạnh động mạch cổ, trong khi anh ta thở, động mạnh lùi lại, màu xanh nấp dưới da thịt có xu hướng biến hồng.
“Em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Khi Lê Lạc nói chuyện, toàn bộ khí nóng phun lên bên tai Kiều Diễm Chi, từng tiếng gằn như thiên lôi đánh sét giáng xuống, nổ tung bên tai anh, tạc nứt dây thanh đới lưu lại những vết cắt tinh mịn, máu nhanh chóng rỉ ra.
Lần đầu tiên Lê Lạc nhìn thấy Kiều Diễm Chi là trước cổng trường Bách Khoa ở Mỹ, lúc ấy vào thu, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, khoác thêm áo khoác và áo vest dệt kim màu cà phê, đeo balo sau lưng, đứng ở trạm dừng chờ xe.
Lê Lạc mặc áo khoác, khẩn trương kéo bước đi như bay, mỗi khi nện bước chân áo khoác phất phơ, ánh mắt anh ta cảnh giác, hai tay đút trong túi quần, đế giày ma sát vang lên tiếng sột soạt.
Sau lưng có tiếng bước chân đi theo, giống như có thể bắt được ngay, theo sát từng bước.
Xe sắp dừng, sinh viên vây quanh trạm dừng ngày càng đông hơn, Kiều Diễm Chi lưng đeo balo lùi lại một góc, không tiếng động thở dài, kiên nhẫn chờ đợi.
“…….
” Lưỡi dao lộ ra mũi nhọn trong túi quần, ánh sát lạnh và sát ý song song.
Lê Lạc nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy hành động của người phía sau, ánh mắt anh ta run lên, thân thể như tia chớp chen vào đám đông, tiếng bước chân phía sau dồn dập, muốn rút ngắn khoảng cách.
Xe bus dừng lại, cửa xe ‘két’ mở ra, đầu người chuyển động, những người bên trên bước xuống xe, Kiều Diễm Chi nắm chặt quai cặp chuẩn bị lên xe.
‘Bịch’ Anh bị người ta va phải từ phía sau, bả vai tới thắt lưng được balo cản lại chút lực nhưng vẫn không thể giữ được trọng tâm, lảo đảo người.
“Xin lỗi.
” Lê Lạc vội vàng nói, bả vai lướt qua Kiều Diễm Chi, thân thể nghiêng qua trước mặt anh, bước lên xe trước một bước.
Kiều Diễm Chi định mở miệng, bỗng thấy sau ót mát lạnh, một người đàn ông mặc áo choàng đen cao tầm 1m8, hai chân như bay lướt qua bậc thang, mang theo gió lạnh chạy tới thổi vào mặt Kiều Diễm Chi.
Không biết vì sao, trong lòng anh bỗng trầm xuống, tiện thể dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tài xế bắt đầu hối thúc, cánh cửa có xu thế đóng lại, Kiều Diễm Chi linh hoạt lắc