Sắc trời dần tối, trên không trung các tầng không khí bị phá vỡ, vô số ánh sao lấp lánh, nghênh đón chiếc máy bay 737 hạ cánh, tiếng động cơ vang lên âm thanh như kêu gào, ánh sáng tối lại, đường băng trước mắt, Chu Ký Bắc nghiêng đầu nhìn ra ngoài, những tòa kiến trúc bị mây bao phủ cũng dần hiện ra.
Quý Quỳnh Vũ kiên nhẫn đợi đám người rời đi hết mới đứng lên, hắn tháo balo xuống, vươn tay với Chu Ký Bắc, cậu nắm tay hắn đứng lên, hắn trở tay lại lồng năm ngón tay vào, vuốt ve một hồi, vô cùng săn sóc, lần thứ hai nắm lấy.
Sân bay không ít người, Quý Quỳnh Vũ cầm sát bả vai Chu Ký Bắc, nửa dìu nửa ôm dẫn cậu đi tới, dựa vào người hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc, giống như đêm đó, khăn quàng cổ khóa cậu lại, mềm mại, ấm áp, dán vào da.
Mắt Chu Ký Bắc không chuyển, nhìn chằm chằm đám gân xanh trên sườn cổ người nọ, màu xanh tím, bỗng nhiên bụng đói kêu lên, vì để sát mồm nên hé miệng cắn luôn.
“Chu Ký Bắc!” Quý Quỳnh Vũ co rụt cổ, da gà nổi lên lớp lớp, chỗ bị cắn đỏ lên, còn dính chút nước bọt, theo bản năng hắn xoa xoa cổ, sắc mặt hệt sốt cà chua, đỏ đỏ hồng hồng, từ cổ sọt lên mặt, lỗ tai như đem nướng bốc khói lên.
Chu Ký Bắc thực hiện được hành động xấu xa cười, cậu nửa khom suy nghĩ, con ngươi tinh ranh chiếu ra ánh sáng, hệt con hồ ly nhỏ, linh hoạt làm bậy, cái đuôi vẫy vẫy, cố ý vô tình quét qua người Quý Quỳnh Vũ, mà mỗi chỗ ngón tay cậu chạm vào, Quý Quỳnh Vũ làm sao chịu nổi, một chiêu cũng không chịu được.
Chu Ký Bắc vươn tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, ngón tay như con rắn nước, chỉ chốc lát đã bò lên lưng, cách lớp vải vốc, nhưng vẫn có thể trèo đèo lội suối lên tới đỉnh núi, Quý Quỳnh Vũ cảm giác từng mạch máu bị mềm hóa, hòa tan da thịt và từng dây thần kinh, thậm chí hắn còn muốn rên lên, không hiểu sao lại run rẩy.
“Thằng nhóc! Coi chừng tôi đánh cậu!” Quý Quỳnh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đỏ hồng khiến người ta mềm lòng, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, tựa hồ chiếu sáng tầng nước trong mắt hắn.
Chu Ký Bắc cười áp sát lại, cậu làm việc trong hắc đạo, khí thế phải sắc bén nhưng trong lúc này vui đùa thật sự không tương xứng, hai người sắp đi tới cửa, Chu Ký Bắc vòng gậy trong tay, bỗng nhiên dựa lưng vào cửa thủy tinh, nhướng mày, mi mắt khẽ nhếch.
“Bốn năm rồi không về.
”
Chu Ký Bắc còn nhớ chính mình vào bốn năm trước, chật vật ngồi xe lăn, trừ bỏ cầm chặt điện thoại trong tay, vài tờ tiền mỏng manh trị giá mấy trăm đồng nằm trong núi, vẫn nhớ như in bến xe đường dài dưới ánh đèn nhạt nhòa trong đêm, tùy tiện có thể thấy mấy người nằm ngã trái ngã phải, đắp áo lên, ngủ như bất tỉnh nhân sự.
Phía đông có một cửa sổ phục vụ, người bán vé không kiên nhẫn, cậu đi mua vé bị họ hối thúc đưa cho, ngơ ngác cầm nửa tấm vé rời đi.
Chu Ký Bắc hạ mắt, tùy tiện che dấu cảm xúc bùng lên, xoay người đưa tay đẩy cửa ra, tiếng gió hù hụ thổi qua, lạnh lẽo cuốn tới, cậu bước nửa bước.
“Rầm rầm ầm” Bầu trời vang lên tiếng sét, ngẩng đầu thấy ánh sáng chói mắt đập vào, khi lướt qua mang theo tiếng kêu long trời.
Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ cùng ngẩng đầu lên, trên vai có vài giọt nước đọng nho nhỏ nhiễu xuống, càng ngày giọt nước càng to, mưa tầm tả, âm thanh ồn ã bên tai, khung cảnh phía trước chớp mắt bị màn mưa bao phủ.
Quý Quỳnh Vũ nhanh chóng đưa tay kéo cậu lại gần mưa, phòng ngừa bị hắt nước, cậu cũng thuận thế lui về sau, nhìn chằm chằm cơn mưa to thình lình đổ xuống, tâm tư trong lòng cũng theo từng hạt mưa trôi xuống.
“Hôm đó chú dẫn tôi về, mưa cũng nặng hạt.
” Quý Quỳnh Vũ đỡ Chu Ký Bắc ngồi xuống ghế dài, theo thói quen cầm lấy tay của cậu, lòng bàn tay mát xa cho ra hơi ấm, muốn cậu ấm áp một chút.
Quý Quỳnh Vũ cúi đầu, nghe vậy động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn màn mưa trước mắt và mười năm trước không có gì khác biệt, vài năm gần đây Quý Quỳnh Vũ luôn cảm thấy mình già, trí nhớ không còn tốt, chuyện