Đúng lúc Kim Cang Côn của Dạ Tử Lương gần chạm vào đầu của Đoàn Dự Hưng thì một chỉ lôi linh khí bắn tới làm Kim Cang Côn văng ra xa , bàn tay Dạ Tử Lương cảm giác tê dại nhìn theo hướng chỉ lực vừa bắn ra chỉ thấy một đoàn người mặc áo giáp hoàng kim trên tay bọn họ đều là một thanh trường thương nhị phẩm pháp khí ở giữa đoàn người này là 1 cỗ kiệu chạm khắc hình rồng vô cùng lộng lẫy chỉ thấy phía dưới có 6 người khiêng kiệu , khi đoàn người đến gần chỗ Dạ Tử Lương thì dừng lại từ bên trong kiệu đi ra 1 trung niên nam tử , tóc búi cao có cài cây châm vàng hình rồng , khuôn mặt mặt người này mọi góc cạnh đều hoàn mỹ , có thể nói gương mặt tuấn mỹ của tên này có thể hạ sát toàn bộ nữ nhân , trên thân người này khoác bộ y phục màu hoàng kim có thêu hình giao long , khi người này vừa bước ra thì toàn bộ dân chúng quanh khu vực này đều quỳ gối một chân hô lớn :
" Tham kiến Nhiếp Chính Vương "
Dạ Tử Lương cùng chúng nữ nghe mọi người gọi tên này là Nhiếp Chính Vương thì hơi kinh ngạc , bọn họ không ngờ được sự việc bé như vậy mà Nhiếp Chính Vương đệ đệ của Hoàng Đế Thiên Quân Đế Quốc lại ra mặt , có một điều càng khiến Dạ Tử Lương kinh ngạc đó chính là vị Nhiếp Chính Vương này vậy mà tu vi đạt tới Luyện Tông bát tinh.
Cùng lúc này âm thanh Tiểu Đậu trong đầu Dạ Tử Lương vàng lên :
" Chủ nhân không cần kinh ngạc tên Nhiếp Chính Vương này đã 299 tuổi rồi , nhìn bộ dạng hắn trẻ như vậy chắc chắn là dùng loại đan dược nào đó hồi lại vẻ thanh xuân "
Dạ Tử Lương nghe Tiểu Đậu giải thích thì mới thở phào nhẹ nhõm , mỗi khi võ giả tấn cấp đại cảnh giới đều nhận được 100 năm thọ nguyên tên Nhiếp Chính Vương này đạt tới Luyện Tông Kỳ tuổi thọ đạt được là 500 cộng với tuổi thọ bình thường là 100 nữa là 600 Tiểu Đậu nói hắn 299 tuổi cũng không lấy làm lạ gì.
Nhiếp Chính Vương nhìn quanh toàn trường lại nhìn về hướng Dạ Tử Lương cùng Đoàn Dự Hưng bỗng dưng đôi mắt hắn hơi loé sáng khi nhìn thấy những pháp khí trên tay 4 nữ và cây Kim Cang Côn của Dạ Tử Lương , nhưng rất nhanh hắn trấn tĩnh lại rồi làm ra động tác với một tên lính bên cạnh chỉ thấy tên lính này lập tức chắp tay sau đó chạy đi hỏi chuyện những người xung quanh rồi quay lại bẩm báo.
Nghe tên lính bẩm báo đôi lông mày của Nhiếp Chính Vương hơi nhíu lại rồi lại dãn ra , lúc này dưới đất tên Đoàn Dự Hưng cũng như chó chết bò dậy hắn cũng phát hiện ra Nhiếp Chính Vương đã tới chỉ thấy Đoàn Dự Hưng khóc rống lên chạy tới bên cạnh Nhiếp Chính Vương khóc lóc :
" Khánh thúc , thúc phải giúp con giết đám thổ dân khốn kiếp này bọn chúng dám ta tay đánh người hoàng thất chúng ta "
Vừa nói Đoàn Dự Hưng vừa chỉ tay về hướng Dạ Tử Lương , chỉ thấy Nhiếp Chính Vương như không nghe thấy lời của Đoàn Dự Hưng hắn lập tức tung 1 cước vào ngực Đoàn Dự Hưng rồi nói :
" Ngươi còn biết mình mang dòng máu hoàng thất sao , ra ngoài hống hách đòi bắt người ta về hầu hạ cho ngươi , hoàng thất chúng ta có loại người như ngươi sao, nếu không phải ta đi ngang qua cái mạng ngươi cũng không còn rồi mau cút về Bình Tây Vương phủ nếu không ta sẽ nói lại cho nhị ca giam ngươi lại "
Nhiếp Chính Vương tung ra một cước nhưng không có chút lực đạo , mặc dù như vậy một cước của Luyện Tông Kỳ cũng không phải chăn bông , chỉ thấy Đoàn Dự Hưng ôm ngực khoé môi rỉ máu , vừa nghe Nhiếp Chính Vương nói xong chỉ thấy Đoàn Dự Hưng dùng ánh mắt cay độc nhìn về phía Dạ Tử Lương cùng 4 nữ cuối cùng hắn cũng ngậm đắng nuốt cay bỏ đi.
Lúc này Nhiếp Chính Vương nhìn về phía Dạ Tử Lương nói :
" Bổn Vương là Nhiếp Chính Vương Đoàn Khánh hôm nay người hoàng thất chúng ta hống hách gây chuyển bổn Vương thay mặt xin lỗi "
Mặc dù nói là xin lỗi nhưng Nhiếp Chính Vương vẫn dùng một chút khí thế ép đến Dạ Tử Lương , Dạ Tử Lương bị khí thế của Nhiếp Chính Vương ép tới thân thể hắn hơi run nhẹ ,hắn dùng