Dạ Tử Lương sau khi đá một cước vào mông Ô Long Bảo thì lập tức thi triển Vạn Bước Hoá Lôi tẩu thoát , vừa về tới căn biệt viện Dạ Tử Lương đã nghe tiếng cười đùa trong hoa viên , lúc này trên tay hắn đã rách theo một đống đồ ăn vặt hắn một đường đi vào hoa viên thấy các nàng Vũ Loan đang chơi bịt mắt bắt người , chỉ thấy người bị bịt mắt là tiểu cô nương Kim Đàn Nhi còn 3 nàng Vũ Loan, Thu Ý, Đình Đình ngay cả Tiểu Ngọc đều chạy quanh quanh nàng , Kim Đàn Nhi bị bịt mắt chỉ thấy liên tục bắt trượt có lúc còn ngã nhào ra đất trông vô cùng chật vật.
Dạ Tử Lương mỉm cười tiến tới , 3 nữ Vũ Loan, Thu Ý , Đình Đình thấy hắn đã về thì định hô lên nhưng hắn lại ra hiệu im lặng rồi đi tới trước mặt Kim Đàn Nhi , Kim Đàn Nhi cảm nhận được có người trước mặt thì nhanh chóng chạy lại ôm chắc lấy , vừa ôm vào thân thể rắn chắc của Dạ Tử Lương Kim Đàn Nhi hô lớn :
" Nè muội bắt được rồi lần này xem vị tỷ tỷ nào xui xẻo bị bịt mắt đây "
Vừa tháo khăn bịt mắt xuống tiểu cô nương hơi kinh ngạc rồi rất nhanh vui mừng nhảy lên ôm chắc lấy người Dạ Tử Lương cười nói :
" Tử Lương ca ca huynh đã về , có mua quà cho muội không "
Dạ Tử Lương nhìn khuôn mặt khả ái của Kim Đàn Nhi thì đặt một nụ hôn lên cái má bụ bẫm của nàng rồi nói :
" Sao ta có thể không mua quà cho các bảo bối được , các bảo bối mau lại đây "
Nghe lời hắn 4 nữ đều tiến lại xem những thứ đồ ăn vặt hắn mua , chỉ thấy trong gói đồ nào là kẹo hồ lô , bánh mật , hạt dưa , hạnh nhân.
v.
.
v Các nàng vô cùng vui sướng cầm từng món đồ cùng hắn thưởng thức , một lúc sau chỉ thấy Kim Đàn Nhi lên tiếng :
" Tử Lương ca ca vừa nãy muội bắt được huynh rồi lát nữa huynh nhất định bị phạt làm người bịt mắt "
Dạ Tử Lương mỉm cười vuốt đầu Kim Đàn Nhi nói :
" Được được ta sẽ bịt mắt "
Vậy là một hồi oanh oanh yến yến lại diễn ra , nếu có người khác ở đây chứng kiến chắc chắn sẽ nói :
" Thứ con người khát khao thực chất chính là như vậy "
Lúc này trên đường lớn của đế đô Trác Phi Phàm đang đứng trước một tiệm hàng bán đậu hũ chỉ thấy lúc này một tên thiếu gia con nhà quyền quý đã nằm dưới đất mặt mũi tím bầm , Trác Phi Phàm một chân dẫm lên ngực tên công tử rồi mở miệng nói :
" Hừ ngươi tưởng mình là công tử thế gia thì hà hiếp lão bách tính được sao , lần sau ta còn gặp lại ngươi ăn hiếp kẻ khác nhất định sẽ phế ngươi "
Tên công tử nghe Trác Phi Phàm nói thì lập tức run sợ rồi cầu xin tha thứ hứa sau này sẽ ăn năn hối lỗi , sau khi xử lý xong Trác Phi Phàm định quay đi thì ông chủ tiệm đậu hũ lên tiếng :
" Thiếu hiệp cho hỏi cao danh quý tánh lão hủ xin đền đáp ân tình "
Trác Phi Phàm nghe vậy thì phất phất tay nói :
" Trác quận Trác Phi Phàm , không cần báo đáp tôn chỉ của ta là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ "
Nói xong Trác Phi Phàm lập tức bước đi , chỉ là lúc này lẫn bên trong đám người xem một tên thiếu niên gầy gò có gương mặt chuột , một bên mắt hắn bị bầm đen như gấu trúc , mặc dù con mắt bị bầm đen nhưng tên này nãy giờ luôn chú ý tới nhẫn chữ vật trên tay Trác Phi Phàm , cho đến Khi Trác Phi Phàm rời đi ánh mắt hắn mới loé lên tia sáng của sự gian xảo , tên mặt chuột này