Chương 121:
Trương Húc Đông tùy ý nhìn lướt qua, cầm bút “xẹt xẹt xẹt” kí tên mình vào.
Phan Doãn ở bên một bên tức đến mức cắn răng, hận không thể xông lên xé rách hợp đồng này.
Mà Mộ Dung Cẩm thì cảm thán nói: “Haiz, nếu như hôm đó sức khỏe tôi tôi, chú Phạm sẽ có thể tiết kiệm số tiền kia.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người hiện lên ngoài cửa sổ, ngay sau đó, bóng người này liền nhảy qua cửa sổ, vững vàng rơi vào bên trong phòng.
“Trời, lại là giẫm lên mặt nước mà tới.” Mộ Dung Cẩm thấp giọng kêu lên trong lòng, lần này ra ngoài, sao cứ gặp phải loại người biến thái này vậy.
“Cậu… cậu là ai?” Chủ quán Phan có chút khẩn trương nói.
Ngũ Hào liếc mắt nhìn ông ta, bỗng nhiên vung tay lên, đánh bay chủ quán Phan ra ngoài trong không trung.
“Đánh người từ xa?” Sắc mặt Mộ Dung Cẩm lập tức trở nên cực kỳ khó coi, loại tiêu chuẩn này, chỉ sợ sư phụ anh ta cũng không làm được!
“Là ai giết người của Thập Long Môn.” Ngũ Hào thản nhiên nói.
Trương Húc Đông buông đũa xuống, chỉ vào Mộ Dung Cẩm nói ra: “Anh ta.”
Thân thể Mộ Dung Cẩm khẽ run rẩy, không nhịn được tức giận mắng to ở trong lòng: “Đờ mờ nhà anh!”
“Anh?” Ngũ Hào đánh giá Mộ Dung Cẩm, lạnh giọng nói ra: “Anh có biết đắc tội Thập Long Môn, sẽ có kết quả gì không?”
Mộ Dung Cẩm run rẩy đứng lên, anh ta đang muốn giải thích, Phan Doãn ở một bên đã mắng: “Thập Long Môn cái chó gì, anh Cẩm sẽ không sợ mấy người!”
“Đúng không, anh Cẩm?” Phan Doãn xoay người lại, nở nụ cười xán lạn.
Lúc này Mộ Dung Cẩm đã sớm sợ vỡ mật, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phan Doãn, Mộ Dung Cẩm chỉ hận không thể đập nát đầu của cô ta.
“Anh Cẩm, đi dạy dỗ anh ta! Lần này em sẽ chụp lại giúp anh!” Phan Doãn làm ra vẻ giận dữ, đồng thời lấy điện thoại ra, mở camera.
Mà Trương Húc Đông thì yên lặng ngồi ở chỗ đó, tiếp tục ăn cơm của mình.
“Người trẻ tuổi, giọng
Mộ Dung Cẩm kiên trì đứng lên, ngượng ngùng cười nói: “Hôm nay tôi không thoải mái, nếu không hôm nào chúng ta đánh lại, được không?”
“Hôm nào?” Ngũ Hào lập tức giận tím mặt, “Thằng nhóc, cậu dám đùa tôi?”
Một tiếng gầm thét thế mà mang theo cả nội lực, ngay cả chén nước trên bàn đều bị chấn động vỡ nát mấy cái.
Mộ Dung Cẩm càng thêm sợ hãi, anh ta lùi lại hai bước theo bản năng, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán.
“Thằng nhóc kia, nếu cậu không ra tay, tôi sẽ ra tay trước đấy.” Ngũ Hào siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói.
Việc đã đến nước này, Mộ Dung Cẩm cũng không quan tâm gì tới mặt mũi nữa.
Chỉ thấy anh ta vội vàng khua tay nói: “Anh à, thật ra anh hiểu nhầm rồi, tên tội phạm nước ngoài kia căn bản không phải do tôi giết, tôi… tôi khoác lác mà thôi.”
“Anh Cẩm, rõ ràng chính là anh mà, ngày đó anh còn nói nữa!” Phan Doãn ở một bên nói.
“Cô câm miệng cho tôi!” Mộ Dung Cẩm quát to.
“Ha ha ha! Hóa ra là hạng người ham sống sợ chết!” Ngũ Hào cất tiếng cười to lên, “Nếu không ra tay nữa, cậu sẽ không còn cơ hội đâu!”
Đã thấy hết đường chối cãi, Mộ Dung Cẩm đành phải cắn răng, đứng dậy.
Anh ta dồn hết sức cả người lên hai nắm đấm, chân dẫm trên mặt bàn, cơ thể bay lên không.
“Chịu chết đi!” Mộ Dung Cẩm hét lớn một tiếng, nắm đấm lao thẳng về phía ngực Ngũ Hào!
Ngũ Hào chắp tay sau lưng, không hề động một chút nào, mặc cho nắm đấm của Mộ Dung Cẩm rơi lên trên người.